Dực tộc có thế chiến rất mạnh, lại có thể làm quân tiên phong đi đầu, quả thực là rất thích hợp để lên tiền tuyến.
Chỉ là năm đó, Dực Vương có chủ ý thế nào, ngay cả Tiêu Nguyệt Dạ cũng không hề biết.
Sao Diệp Lạc Hy lại hiểu rõ như vậy?
“Vốn dĩ ta cũng không muốn biết đâu.
Có điều năm đó ta cùng tiểu tử Thẩm Minh Hiên chính là có đánh nhau mới quen biết.
Trong đại chiến Cửu Lâu Xà tà thần và thánh chiến bảy ngày, Thẩm Minh Hiên đã dẫn theo một thế lực lớn khác của Dực tộc cùng hợp tác với Thiên giới dẹp yên Cửu Lâu Xà.
Sau đó Thiên Đế mới niệm công lao mà tha chết cho trên dưới Dực tộc tội danh làm phản.”
Thao Thiết gật đầu: “Hiện tại Dực tộc mạnh nhất là nhị hoàng tử.
Quyền lực nhất là đại hoàng tử.
Tam hoàng tử vừa chào đời liền mất mẹ, thậm chí còn phải sống cơ cực ở lãnh cung.
Nhưng hiện tại, nàng làm sao có thể đến lãnh cung của Dực tộc để tìm người chứ? Dù sao thì, nàng cũng đâu thể nào xông trực tiếp vào Dực tộc được?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nói: “Ta đã sớm nói Viêm Cơ thay ta đi làm việc đó từ vài năm trước (tính theo thời gian ở Lục địa thất hải) rồi.
Viêm Cơ lấy thân phận làm sư, thu nhận tiểu tử này, bí mật âm thầm dạy dỗ y.
Việc bây giờ của chúng ta cần làm chính là lấy Tỳ Bà quả.
Tương lai có thể chúng ta không cần thứ này, nhưng Thẩm Minh Hiên thì lại cần.
Bởi vì hắn là kẻ sinh ra bị xem như phế vật.
Căn cốt có, thực lực có, trí tuệ có nhưng tiếc hắn không có kim đan.”
Kim đan của tiểu tử này đã bị phế vĩnh viễn.
Khi mẫu thân Thẩm Minh Hiên mang thai hắn, chính thất ghen tị với nương hắn nên đã âm thầm hạ thủ.
Hại cho Thẩm Minh Hiên sinh ra không có kim đan, mẫu thân hắn vì thai nhi quá lớn, lại cố sức liều mạng sinh con, thành ra vong mạng.
Bởi vậy về sau, tiểu tử này mới bị nhị hoàng huynh đoạt quyền rồi giết chết đi.
Kể ra cũng thật tiếc cho một bậc anh tài, một đấng minh quân rồi.
“Được! Ta hiểu rồi!” Hỗn Độn nói, hắn đứng dậy, cười: “Nếu như nàng đã có ý muốn đi hái Tỳ Bà quả, ta đi thay nàng.
Dù sao thì thứ trái này đối với thiên hạ đương thời mà nói, vô dụng không có đất dụng võ.
Để nó hết mọc rồi lại tàn như vậy, cũng thật quá uổng phí rồi.”
“Khoan đã!” Nàng cản hắn: “Ngươi bị ngốc sao? Tỳ bà quả ngàn năm có một lần.
Nhưng muốn hái cũng phải đợi quả thật chín rồi mới có thể hái được.
Hiện tại quả vừa mới có, muốn hái cũng phải đợi thêm vài năm nữa mới hái được.”
Đó là còn chưa kể, canh giữ gốc tỳ bà còn có Tử Trùng chúa canh giữ.
Muốn tiếp cận chưa chắc đã dễ dàng gì.
Hơn nữa, nếu như nàng nhớ không nhầm, gốc Tỳ Bà quả này còn có một truyền thuyết lưu danh.
Bất cứ ai đang giữ thần niệm mạnh mẽ, bước vào sẽ bị rơi vào ảo mộng Tích Mẫu Trường Ninh.
Nàng không rõ lắm ảo mộng này là thứ gì, nhưng riêng việc phải trút bỏ toàn bộ linh khí, ma khí và tiên khí để tiếp cận Tỳ Bà quả,