Chuyện xảy ra sau khi Diệp Lạc Hy “lấy lại” kim đan.
Để có thể tạo ra thứ thuốc hoàn chỉnh chống lại Ngọc Bích Thảo, Diệp Lạc Hy thường hay lấy bản thân ra để áp dụng.
Suy cho cùng, độc tính của mấy thứ này cũng không hề có tác dụng với nàng, cho nên nàng không ngại để bản thân làm thí nghiệm trước.
Gần đây, nàng phát hiện ra Băng Đăng Thanh thảo có tác dụng trung hòa giữa Ngọc Bích Thảo và Tốt Tử sâm, triệt để loại bỏ được độc tố của Ngọc Bích Thảo.
Nàng liền luyện thử thành một viên thuốc, chính bản thân mình uống thử, chờ đợi kết quả của dược hiệu.
Quả nhiên, cảm giác đau đớn ban đầu không hề có như những lần thử nghiệm trước.
Nhưng nó cũng không hề có tác dụng giống như triệt hạ được hoàn toàn độc của Ngọc Bích Thảo.
Điển hình chính là ấn ký thử độc nhiều lần của Ngọc Bích Thảo trên người nàng vẫn đang sáng.
Nàng thở dài.
Hôm nay cũng xem như là có chút thu hoạch đi.
Tốt Tử Sâm, Băng Đăng Thanh là hai dược liệu tốt.
Tuy không khó tìm nhưng lại có tác dụng giống như giảm đi cơn đau của Ngọc Bích Thảo.
Nàng ngẫm nghĩ, có khi ngày mai khi thử nghiệm với chúng, nàng nhất định sẽ thêm một chút cúc bạch vào, trung hòa đi hỏa khí của Tốt Tử Sâm quá mạnh.
Nhìn đến trời đã khuya đến mức xung quanh tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng còn có tiếng dế kêu.
Diệp Lạc Hy mới vươn người đứng dậy, nàng dọn dẹp lại dược liệu qua loa một chút rồi khoác áo, về phòng để nghỉ ngơi.
Có điều, dường như việc một người ghi nhớ quá nhiều thứ trong đầu, rồi cũng sẽ có lúc nàng quên đi một điều cơ bản: khi Tốt Tử Sâm và Băng Đăng Thanh kết hợp với nhau sẽ gây ra một phản ứng rất thú vị cho cơ thể của người sử dụng chúng.
Diệp Lạc Hy vừa đặt lưng xuống nệm, liền chìm vào mê man, giống như một cơn buồn ngủ không biết từ đâu bất ngờ ập tới, đánh úp cả người nàng khiến nàng mệt mỏi như sắp chết.
Đêm đó, phòng của Diệp Lạc Hy bừng lên một luồng ánh sáng màu đỏ, rồi chớp mắt tan biến.
...!
Bình thường, Diệp Lạc Hy dậy rất sớm.
Một là để luyện võ, chuẩn bị đến thao trường, hai là nàng cũng thường bị Thao Thiết bắt nàng ăn sáng rồi mới cho nàng đi.
Cho nên, nàng thường dậy vào canh tư.
Thế nhưng, hôm nay mặt trời đã lên cao tới mông rồi mà Diệp Lạc Hy vẫn không hề có phản ứng là dậy rồi hay chưa.
Vì vậy mà Ma Long cũng đâm ra lo lắng cho chủ nhân của mình.
Hắn liền gõ cửa hỏi: “Chủ nhân.
Hôm nay người không khỏe sao?”
Nhưng đáp lại lời hắn là một tiếng hét rất thất thanh, nói rõ từng chữ: “Đừng mở cửa ra!”
Ma Long bị tiếng hét ấy dọa cho hoảng theo.
Hắn sợ hãi đến mức té ngồi trên đất.
Đây là tình huống gì chứ?
“Long ca, huynh không sao chứ?” Diệp Quân nhìn thấy thần tình này của Ma Long, liền đỡ hắn đứng dậy, ngạc nhiên.
“Chủ nhân hôm nay bị làm sao ý.
Ta gọi người thì người không đáp ta, ngược lại còn quát ta nữa.” Ma Long lắc đầu khó hiểu.
Bình thường,