“Tư đại ca, Long ca, Quân tam ca đâu? Sao mặt huynh đỏ quá vậy?” Kim Mặc Nghiên khó hiểu nhìn gương mặt đỏ muốn bốc khói của Diệp Tư.
“Khụ! Bọn hắn đang bận chính sự.
Các ngươi tốt nhất đừng làm phiền bọn họ.” Diệp Tư ho khan hai tiếng, sau đó nhanh chóng kéo đám nhóc còn chưa hiểu chuyện gì tránh xa phòng của Ma Long ra.
Cả đám khó hiểu, không biết là vì sao Diệp Tư phải nhanh chóng kéo bọn họ ra xa như vậy, trong khi mặt hắn đỏ muốn bốc khói.
Chỉ có ánh mắt nguy hiểm của Kim Mặc Nghiên khẽ híp lại, nhìn chằm chằm về căn phòng vừa phát ra tiếng hét kinh hoảng kia.
Lúc này, Diệp Liên mới từ trong không gian của Diệp Lạc Hy trở ra.
Trên tay nàng còn ôm theo một nhân thú, thuộc chủng cửu vĩ hồ.
“Liên tỷ tỷ, tỷ có thấy sư phụ đâu không?” An Nhiên hỏi Diệp Liên.
Diệp Liên thở dài, sau đó đặt tiểu hồ ly trong tay xuống đất, nói: “Sư phụ của các ngươi thử nhầm đa, biến thành bộ dạng này đây.”
Tiểu oa oa trong tay Diệp Liên, một chữ manh, hai chữ khả ái, ba chữ đẹp chết người, bốn chữ tuyệt thế giai nhân không thể diễn tả được hết độ đáng yêu chết người của nha đầu này.
Có điều, dựa theo thần thức và khí tức của đám nhóc, có thể cảm nhận thấy người trước mắt chính là Diệp Lạc Hy.
“Sư phụ?” Người phản ứng đầu tiên chính là Lam Hạo.
Y không tin, trợn cả mắt nhìn sư phụ phiên bản oa oa cửu vĩ hồ trước mắt.
“Haizz, một lời khó nói hết.
Các con đừng sợ.
Ta không sao.
Chắc là đợi cho thuốc hết tác dụng là được.” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương.
Động tác mỗi lần nàng bất lực, xoa xoa thái dương như thế này, đích thị là chỉ có một mình Diệp Lạc Hy rồi đi.
“Sư phụ….” Bạch Hiểu Hiểu đen mặt.
“Thật sự là…” Mục Thiên Thiên bước đến gần nàng thêm một chút.
“A! Xin lỗi đã dọa các con nhé! Ta chẳng qua là bị biến tướng chút xíu thôi! Không sao đâu!” Nàng cười tươi.
Đám đồ đệ đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng, nước mắt lưng tròng, bộ dáng mãn nguyện như tìm được chân lý mưới, mười hai lời đồng thanh như một, giống như trước đó đã cùng nhau tập qua mấy lượt: “Sư phụ, người có thể nào đừng biến về hình dáng cũ nữa được không?”
Hả?
“Sư phụ, người hóa ra lúc nhỏ trông bán manh như thế này sao?” Bạch Hiểu Hiểu nhìn sư phụ thậm chí còn nhỏ hơn cả nàng lúc nhỏ, cảm thấy đau lòng lệ rơi.
Từng nghe sư phụ có một tuổi thơ vô cùng khó khăn.
Nhưng khó khăn đến mức bị suy dinh dưỡng và bé tý thế này thì đúng là quá sức tưởng tượng rồi a.
Điều đó càng khiến Bạch Hiểu Hiểu thêm thương cảm, một lời một dạ khó nói hết được cảm xúc của nàng lúc này.
Đúng là sư phụ vô cùng dễ thương, nhưng bé tý thế này thì đúng là quá đáng thương rồi.
Diệp Lạc Hy đen mặt.
Đám nhóc con này, nghĩ cái gì thế này?
Lúc này, Lâm Túc vì đợi người lâu, ông