Sau khi Lâm Túc đi rồi, Diệp Lạc Hy quay lại thì thấy Diệp Tư đứng sát nàng, bộ dáng giống như ngàn lời đầu môi, lại không thể thốt thành lời.
Nàng hỏi hắn: “Ngươi có việc gì cần hỏi ý ta sao?”
Diệp Tư xoa xoa hai đầu ngón tay với nhau, sau đó e thẹn cùng lo lắng mà hỏi nàng: “Chủ nhân.
Nếu như… Nếu như tương lai, hai linh thú của người tư thông, đoạn tụ với nhau thì sao?”
Diệp Tư dự đoán Diệp Lạc Hy sẽ tức giận, nhưng ít nhất nàng cũng chỉ giải trừ khế ước chứ không đến mức đánh chết rồi lăng trì như những người khác.
Nhưng Diệp Tư hắn chỉ có hai đệ đệ, ai nấy đều có người trong lòng, hơn nữa còn là người đồng đạo.
Hắn sợ Diệp Lạc Hy sẽ trở thành người xé mối tơ hồng a,
“Đoạn tụ sao?” Diệp Lạc Hy trợn cả mắt, há cả miệng.
Mặc dù nàng biết chân ái là một thứ khó nói.
Nhưng sao lại có chuyện này xảy ra.
Có điều, mặc dù nàng ngạc nhiên là thật, nhưng không hề tức giận.
Dựng vợ gả chồng là tốt, tìm được chân ái cả đời lại càng tốt.
Có điều phải là ai mới được.
Với cả, trong các khế ước thú của nàng, đã có một tên đoạn tụ rồi.
Thêm một tên nữa, cũng đâu có sao đâu nhỉ?
Diệp Tư gật đầu, lại nói: “Chủ nhân, người sẽ tác thành, hay là người….”
Diệp Lạc Hy liền đáp luôn: “Ngươi có đối tượng rồi hả? Ngươi nói đi, ngươi nhắm đến ai? Tam Lang hay là Kim Sư?”
Diệp Tư á khẩu.
Hắn không nghĩ là chủ nhân lại chấp thuận như vậy.
Nhưng mà… Diệp Tư hắn không có đoạn tụ mà!
“Chủ nhân, không phải ta.
Mà là đệ đệ ta.
Diệp Quân.
Y chính là nhắm đến… Ma Long.” Nói đến câu cuối, Diệp Tư đưa hai tay che lấy gương mặt đã sớm đỏ bừng, e thẹn giống như một tiểu cô nương.
Diệp Lạc Hy vô sắc.
Ai đoạn tụ cơ? Ai cơ? Ma Long ư? Ma Long á? Ma Long đoạn tụ ư?
Diệp Lạc Hy gục ngã, quỳ xuống đất, phải chống hai tay lên đất mới không khiến bản thân ôm hôn đất mẹ.
Ôi mẹ ơi! Ta biết ăn nói làm sao với Thanh Loan đây?!
“Ta không biết đâu! Chuyện chân chân ái ái ù ù cạc cạc gì gì đó của các ngươi, các ngươi tự mình xử lý đi! Ta không nghe! Ta không nói! Ta không thấy! Ta không biết! Ta không biết! Ta không biết gì hết!” Diệp Lạc Hy bịt hai tai hồ ly, chạy vào trong nhà.
Diệp Tư nhìn theo bóng lưng của chủ nhân chạy đi.
Mặc dù hắn không biết là vì sao chủ nhân lại phản ứng như vậy, nhưng chí ít hắn biết là chủ nhân không làm bổng đả uyên ương là được rồi.
A Quân, đại ca chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi.
…
“Sư phụ, sư mẫu đâu?” Nhạc Tử Liêm hỏi nàng.
“Đo sàn nằm trong không gian của ta hết rồi.” Diệp Lạc Hy bình thản dùng bữa, dường như không để tâm đến mười mấy ánh mắt cứ nhìn mình chằm chắm giống như sinh vật lạ đến từ cõi Hư Vô.
“Tại sao a?”
“Mất máu quá nhiều.”
Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc.
“Được rồi!” Diệp Lạc Hy đứng dậy, nàng nói: “Ta về Quang Minh đỉnh, tạm lánh một thời gian.
Các con ở lại đây đi.
Đừng đi đâu hết.”
Diệp Lạc Hy còn đang tính điểm mũi chân ngự kiếm rời đi.
Nhưng nàng còn chưa bay quá cao, nàng đã bị Ma Lóng tóm cổ chân níu lại.
Ma Long bộ dáng vô cùng đáng thương, nói: “Chủ nhân, người rốt cuộc là bị làm sao mà thành ra bộ dáng này, oa hức hức!”
Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương, đỡ trán.
Ma Long này, bình thường thì không sao.
Có lẽ sáng nay nàng lỡ quát hắn một câu, hắn liền trở thành Long thiếu nữ mất rồi.
Hết cách, nàng liền xoa đầu hắn, nói: “Ma Long, sáng nay thật xin lỗi