Diệp Lạc Hy vừa trở về đến cửa phủ, thì bên trong đã là một mảng im lìm đến ngột ngạt.
Nàng cảm thấy thật lạ.
Không lẽ hôm nay Nữ Oa bị Khang Tư chọc cho giận dỗi mà ở trong phủ nàng phát tiết sao? Nàng cũng chỉ mới rời đi có vài canh giờ, làm sao có thể xảy ra chuyện đó được cơ chứ?
Đang suy nghĩ mông lung thì Thanh Loan từ trên trời sà xuống, đáp ngay trước mặt nàng.
Điều đó như một câu trả lời cho thắc mắc của Diệp Lạc Hy.
“Thanh Loan, ngươi đến đây làm gì nha?” Diệp Lạc Hy khó hiểu nhìn Thanh Loan, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao.
“Ngươi về chậm quá.
Không lẽ Thiên Tư Tư đó còn làm khó được ngươi sao? Đế Quân có chuyện muốn hỏi ngươi, cho nên ngài ấy đã sớm đợi ngươi ở trong đại sảnh trong phủ rồi.
Ngươi mau vào xem đi.
Đế Quân không hiểu vì sao lại nổi giận đùng đùng luôn.” Thanh Loan nói ra mộtt ràng khiến Diệp Lạc Hy cảm thấy đau đầu.
Vốn dĩ nàng đã biết lý do vì sao Đế Quân đến tận phủ của nàng chứ không phải kêu nàng đến Đông Cung.
Có điều, nàng thật sự không ngờ là lão ta còn đến nhanh như vậy nữa, khiến nàng thật sự được một phen mở rộng tầm mắt trước sự xuất hiện đột biến của Đế Quân.
Chuyện ông ta lui tới phủ của nàng, đã trở thành chuyện hiếm có giống như Thiết Thụ nở hoa rồi.
Nàng vừa bước vào, liền thấy Đế Quân cao cao tại thượng đang đứng ở đó.
Hắn ta thoát ra một khí chất vô cùng bức người.
Diệp Lạc Hy vừa nhìn thấy, liền cúi đầu ôm quyền hướng Đế Quân, quỳ xuống mà nói rằng: “Lạc Hy có tội, xin thỉnh tội cùng Đế Quân.”
Độc Cô Tư Dạ vốn dĩ chờ Diệp Lạc Hy trở về Diệp phủ là vì muốn hỏi nàng lý do vì sao nàng lại thoái thác, không muốn trừng phạt Thanh Hà bằng cách để nàng ta hiến máu cho Tỳ Bà quả, bổ sung gấp đôi phần thần lực mà Diệp Lạc Hy đã mất.
Thế nhưng, khi hắn nghe nàng nói xin thỉnh tội cùng hắn, hắn lại cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết.
Hắn không nhớ là hắn có dạy Diệp Lạc Hy thành ra bộ dạng này.
“Ngươi từ lúc nào trở nên nhu nhược như vậy?” Độc Cô Tư Dạ nhíu mày.
Hắn nhớ, khi Diệp Lạc Hy là một đại linh sư đã vô cùng ngang ngược và bá đạo, bá đạo một cách ngang tàng.
Nàng có thể dựa vào sức lực và trí lực của một mình mình mà diệt cả một tông sư.
Từ khi phi thăng lên làm đại linh thần, từ khi nào Diệp Lạc Hy lại nhu nhược như vậy?
Hắn đỡ nàng đứng dậy, nhưng nàng không cho hắn đỡ, thậm chí còn tránh né cái đụng chạm từ hắn.
Nàng nói: “Lạc Hy có tội, thỉnh xin Đế Quân cứ trực tiếp ra tay, không cần phải thủ hạ lưu tình.”
Độc Cô Tư Dạ kinh ngạc trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy hồi lâu, rồi hỏi nàng: “Ngươi đã có tội gì?”
Diệp Lạc Hy ánh mắt vẫn vô hồn như vậy, nàng nói: “Đồ nhi không biết mình đã phạm phải tội gì.
Chỉ biết là bản thân đã phạm phải đại kỵ của Đế Quân.
Thỉnh xin Đế Quân ra tay với ta nặng tay một chút, một là để ta ghi nhớ bài học này, hai là khẩn xin Đế Quân tha cho trên dưới Diệp phủ ta vô tri, không biết không có tội.”
Độc Cô Tư Dạ có cảm giác mình bị nàng làm cho nghẹn chết.
Diệp Lạc Hy này là muốn bức hắn chết đúng hay chưa? Hắn liền nắm lấy hai bả vai của Diệp Lạc Hy, lực đạo vô cùng mạnh, lay nàng một cái rồi nói: “Con bị ngốc hay sao? Rõ ràng là Thanh Hà đó có tội với con.
Con lại cho rằng bản thân đã đắc tội với ta.
Tại sao con lại có suy nghĩ này? Con đã hình thành suy nghĩ này từ bao giờ? Diệp Lạc Hy! Con vốn dĩ không phải là kẻ nhu nhược.
Con nói đi.
Vì sao?”
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của hắn, cũng không hề thay đổi tư thế, giống như nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện xấu nhất xảy ra, chỉ một lòng cúi đầu không nói gì.
Hắn thấy đồ nhi không nói, lại càng tức giận hơn.
Hắn dang tay lên cao, định tát nàng một bạt tai.
Nhưng Diệp Lạc Hy không hề tránh né.
Ngược lại, người đỡ cú tát đó cho nàng lại là một người khác.
Người đó chính là Tam Lang.
“Ngươi!” Đế Quân trợn cả mắt nhìn con sói ba mắt năm nào, nay đã có thể hóa thành hình người, hơn nữa còn tu đến cảnh giới thống lĩnh quân chủ cấp bảy.
Thật sự là được Diệp Lạc Hy nuôi rất tốt.
Thế nhưng đó không phải là điều khiến hắn kinh hoàng nhất.
Mà điều khiến hắn ta kinh hoàng chính là, hắn mới xuống tay với Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy nhíu mày, sau đó dùng ngón tay phóng ra một sợi chỉ đỏ tươi, quấn lấy cổ của Tam Lang, kéo ngược ra sau, hất hắn ra khỏi đại sảnh.
Nàng nhíu mày nhìn con sói đang làm loạn nhà mình: “Lui xuống! Từ khi nào ở đây có việc của ngươi rồi?”
Tam Lang ôm lấy cổ vừa bị chỉ của chủ nhân siết lấy, nhíu mày ho khan hai cái rồi nói: “Chủ nhân, ta không thể bàng quang đứng nhìn.
Ta không thể, chủ nhân.” Tam Lang hắn nhìn nàng, đầy bi thương mà lắc đầu.
Hắn làm sao có thể nhìn chủ nhân của mình bị Đế Quân hết năm lần bảy lượt khi dễ cơ chứ? Nếu như không phải chủ nhân hắn sống lại một đời, không phải chủ nhân chịu nói cho hắn cùng bọn Ma Long biết, hắn làm sao dám tường tận được chủ nhân mình đã trải qua những gì? Nhưng hắn không thể nói thêm được câu nào nữa, mà chính xác là hắn bị Diệp Lạc Hy cấm ngôn.
Đế Quân hết nhìn Diệp Lạc Hy lại