“Sư phụ! Sư phụ!”
Một bóng đen nhỏ lao vào lòng Diệp Lạc Hy khiến nàng bất giác theo bản năng đưa tay ôm lấy bóng đen nhỏ kia.
Là Bạch Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, con sao thế?” Nàng ngạc nhiên khi Bạch Hiểu Hiểu lại chạy ra như vậy, thậm chí còn chạy chân trần mà ra.
Đứa nhỏ này, bao nhiêu tuổi rồi chứ? Đã là một tiểu tiên đồng rồi mà vẫn còn lanh chanh như đứa trẻ năm, sáu tuổi không bằng.
Trời ạ!
Bạch Hiểu Hiểu vừa lao ra, liền ôm chặt lấy nàng, giống như nàng vừa đi xa vài ngàn năm mới về vậy.
“Hiểu Hiểu.
Sư phụ không sao.” Diệp Lạc Hy dường như hiểu ra vấn đề.
Hiểu Hiểu nhà nàng nhạy cảm với cảm xúc vô cùng, cho nên, có lẽ đứa nhỏ này, có lẽ là bị cảm xúc của nàng hiện tại dọa cho sợ rồi.
Nàng đưa tay dỗ dỗ lưng nó: “Ta dọa con sợ sao? Ta xin lỗi mà, được không?”
Bạch Hiểu Hiểu một mực lắc đầu.
Đây chính là cảm xúc thật sự của sư phụ.
Sư phụ luôn vì nàng còn nhỏ mà che giấu rất tốt.
Chỉ là đáng tiếc, từ sau cái đêm nàng và các huynh tỷ phát hiện ra người bọn họ yêu thương nhất đã trải qua những gì, Bạch Hiểu Hiểu đã sớm trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Rất hiếm khi sư phụ ở trước mặt huynh đệ tỷ muội bọn họ bộc lộ cái gì, khiến cho Bạch Hiểu Hiểu đôi khi quên mất, sư phụ là một người đang mang sự thù hận cao đến thế nào.
Hôm qua xảy ra nhiều chuyện đến mức bọn họ thậm chí còn cho rằng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Hôm nay Đế Quân lại đích thân đến Diệp phủ, trước sau đều không nói lời nào, cũng chỉ nói Ma Long đại ca và Thanh Loan phục vụ trà nước cho ông ta.
Chỉ là, cuộc trò chuyện vừa rồi của sư phụ, huynh đệ tỷ muội bọn họ đều đã chứng kiến cả rồi.
Đấy mới là con người hiện tại của sư phụ.
Nhưng mà, Bạch Hiểu Hiểu không sợ sư phụ hận nàng, không sợ sư phụ vứt bỏ nàng, càng không sợ sư phụ sẽ ghét nàng đến mức từ mặt nàng.
Mà Bạch Hiểu Hiểu sợ rằng, bóng bạch y nhuộm huyết tươi ngày đó lại lần nữa xuất hiện trên Tru Tiên Đài mà thôi.
Cho nên, nàng không kìm lòng được.
Nàng sợ cái ngày đó sẽ xảy ra rất sớm.
Diệp Lạc Hy không hiểu được cảm xúc của Bạch Hiểu Hiểu lúc này, nàng lại cho rằng, có lẽ bản thân đã lỡ bộc lộ cảm xúc không nên có trước mặt chúng, đã dọa đến Bạch Hiểu Hiểu rồi.
“Sư phụ.” Bạch Hiểu Hiểu lẩm bẩm.
“Ừ?”
“Sư phụ.
Hiểu Hiểu đa tạ người.” Đa tạ người vì dù cho tương lai chúng ta có đối xử tệ với người thế nào, hiện tại người vẫn không hề vứt bỏ chúng ta.
“Sao tự dưng lại đa tạ ta?” Diệp Lạc Hy ngạc nhiên khó hiểu.
“Không có gì ạ.
Con chỉ muốn đa tạ người.” Bạch Hiểu Hiểu không hề ngẩng đầu lên, một mực vùi mặt vào ngực nàng, cảm thụ chút bình yên của sư phụ.
Diệp Lạc Hy khẽ thở dài.
Nàng ôm lấy Bạch Hiểu Hiểu, thong dong bước vào trong hậu viện.
Đám đồ đệ hãy còn ở đây.
Chỉ cần chúng vẫn còn ở bên cạnh nàng, nàng vẫn sẽ còn cách để cứu chúng.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Chu Minh khẽ nhíu mày.
Trời ạ, hắn ngửi được trên người sư phụ toàn là thứ gì đâu không.
Sư phụ vừa từ Địa Ngục trở về sao? Cái mùi thật sự là muốn hun chết hắn mà.
“Minh nhi, hiện tại ta không thích hợp để nói chuyện với con.
Con tạm lánh một chút, cẩn thận cái mùi hỗn tạp trên người ta làm con khó chịu, lăn đùng ra đấy mà té xỉu đấy.” Nàng nhắc nhở, đồng thời đánh ánh mắt về phía Chu Thành, ý bảo đứa nhỏ này hãy đưa ca ca tạm lánh đi một chút.
Diệp Lạc Hy giao lại Bạch Hiểu Hiểu cho An Nhiên, sau đó thầm ra lệnh cho Diệp Tư chuẩn bị nước tắm giúp nàng.
Vừa ngâm mình trong nước, Diệp Lạc Hy đã cảm thấy trong lòng nặng trĩu đến mệt mỏi.
Đế Quân kia, nàng vốn dĩ đã nói ra mấy lời tuyệt tình đến thế rồi, nàng không hi vọng lão ta sẽ mặt dày bám theo nàng, nhưng nàng càng không hi vọng sau này ở Cửu Trùng Thiên, nàng sẽ phải đối đầu với ông ta.
Từ đằng sau, có một bàn tay đưa đến, khẽ giúp nàng xoa bóp hai vai.
Diệp Lạc Hy giật mình xoay đầu lại.
Người này chính là Diệp Thanh.
“Lâu rồi ta không giúp người kinh thông giải huyệt.
Chủ nhân, người vất vả nhiều ngày, ta giúp người thoải mái.” Diệp Thanh cung kính rũ mi mắt, đôi bàn tay thanh mảnh lướt lên da dẻ của Diệp Lạc Hy, giúp nàng khai thông huyệt đạo, đồng thời cũng xoa bóp xương khớp cho nàng.
“Chủ nhân, người định sẽ tha thứ cho hai kẻ đó dễ dàng như vậy hay sao?” Diệp Thanh có chút không cam tâm.
“Thế em muốn thế nào?” Diệp Lạc Hy mỉm cười đầy ẩn ý.
Diệp Thanh không dám trả lời.
Nàng chỉ cảm thấy trừng phạt như vậy, e rằng chủ nhân đã quá nhân từ cho hai ả ta rồi.
Diệp Thanh chính là đang bất bình cho chủ nhân đó.
Diệp Lạc Hy nhìn vẻ mặt bất mãn không thể nói thành lời của Diệp Thanh, bật cười rồi nói: “Em cảm thấy ta chính là đang thiệt thòi sao?”
Diệp Thanh gật đầu mạnh một cái rồi nói: “Như vậy đã là quá nhân từ cho bọn họ rồi.
Chủ nhân, muội không thể nhìn người thiệt thòi như vậy, cứ thế mà bỏ qua cho bọn họ sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nàng nói: “Muội đó.
Vậy muội có nhớ khi ta ở Tây Hải, Tây Hải tinh quân đã từng nợ ta ba ân tình.
Nàng còn nhớ ta đã nói với ông ta một câu như thế nào không?”
Diệp Thanh giật mình.
Năm đó, Tây Hải có địa bàn vừa nhỏ vừa yếu, lại không có ai ở đằng sau hậu thuẫn.
Diệp Lạc Hy đã đích thân giúp Tây Hải tinh quân, một là vạn long đồng quy, hai là thống nhất năm vùng đất của Tây Hải lúc đó đang bị Sinh Hải và Nam Hải chiếm đóng, ba là thu phục một con thủy quái, gọi là Ngư Lôi, dùng nó để trấn áp Tây Hải Long Thành.
Chỉ ba việc đó, Diệp Lạc Hy chỉ mất trong thời gian ba ngày để thực hiện kế hoạch, nhưng lại đứng đằng sau chỉ điểm cho Tây Hải tinh quân từng bước đi, thật chắc chắn.
Cho nên, thế lực của Tây Hải chỉ vỏn vẹn trong một trăm năm lại vững như bàn thạch, trở thành nơi có nội hàm mạnh mẽ, cường đại nhất trong Thất Hải.
Mà Tây Hải tinh quân lại xem Diệp Lạc Hy như ân nhân, từng thề rằng cả đời chỉ trung thành với một mình Diệp Lạc Hy.
Và tất nhiên, Diệp Thanh nhớ rất rõ.
Ngày nàng đứng đằng sau chỉ điểm cho Tây Hải, ông ta là một kẻ hấp tấp, lại rất dễ nóng giận, thậm chí có vài lần, nếu như không phải có Ma Long đứng ra ngăn chặn thế cục, e rằng chính Tây Hải đã tự hủy hoại chính quê nhà của mình rồi.
Chủ nhân đã nói: Ngày dài tháng rộng, mưa dầm thấm lâu.
“Ý của chủ nhân, chính là ngày dài tháng rộng, chúng ta cứ thoải mái tính toán, thoải mái chơiđùa nàng ta?” Diệp Thanh dường như ngộ ra.
Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Không uổng công ta đã dạy dỗ em.”
Nói đến Tây Hải này, khoảng thời gian trước, lúc nàng dẫn các đồ đệ hạ phàm, nàng đã bí mật liên lạc với Tây Hải, chính là muốn mượn địa bàn của ông ta để nuôi thủy quân.
Đương nhiên, Tây Hải đối với chuyện này vô cùng nghi ngờ cùng lo sợ.
Vốn dĩ, Tây Hải tính đến thời điểm hiện tại chính là địa bàn mạnh nhất trong Thất Hải, hơn nữa căn cốt nơi này còn vững như bàn thạch.
Nhưng chỉ dùng một lãnh hải nhỏ nhoi để đấu với một Thiên, sợ rằng đấu không nổi.
Diệp Lạc Hy biết Tây Hải tinh quân cũng là vì một lòng lo nghĩ cho người nhà, thậm chí là quê hương.
Đương nhiên, Diệp Lạc Hy liền nói, bản thân trong lòng đã có dự tính.
Ngư Lôi kia thật ra chỉ ở lại Tây Hải, giúp Tây Hải tinh quân trấn giữ nơi này là vì Diệp Lạc Hy đã bảo nó hãy làm như thế.
Chứ nói thật ra thì, cả đàn Ngư Lôi trên dưới một chủng tộc vạn con kia, chỉ bị hào quang của Diệp Lạc Hy làm cho quy phục.
Nàng chính là, muốn mượn hang ổ của Ngư Lôi để nuôi thủy quân.
Thiết nghĩ, một tộc Ngư Lôi chỉ mới mười vạn quân, thêm vào quân của thủy long tộc như Tây Hải, sợ rằng cũng sẽ không thể đối đầu với ba mươi sáu vạn thủy binh của Thiên