Bình yên đến mức, đám đồ đệ rảnh rỗi sinh nông nổi là có thật.
Sau cái ngày Đế Quân rời khỏi Diệp phủ được dăm bữa nửa tháng, đám đồ đệ lại cảm thấy thiên hạ này quá đỗi nhàm chán, nhàm chán đến mức, đứa nào đứa nấy muốn phát bệnh tới nơi rồi.
Cho nên, chúng mới bày trò.
Dựa vào những thay đổi ở đời này, Tiêu Nguyệt Hoa ngày càng thường xuyên tìm đến Diệp phủ, bám dính lấy Diệp Lạc Hy nhiều hơn.
Thậm chí, Tiêu Nguyệt Hoa dính Diệp Lạc Hy đến mức, các sư mẫu cũng không thể làm gì.
Mỗi lần một trong các sư mẫu có ý muốn phản bác hay trừng mắt Tiêu Nguyệt Hoa, bọn hắn đều bị nàng cạch mặt luôn.
Cho nên, nóc nhà đúc bằng bàn thạch này cao quá, bọn hắn căn bản là lật không nổi.
Tỷ như hiện tại, Tiêu Nguyệt Hoa lần này chạy từ ma giới đến, thậm chí còn mang theo rất nhiều đồ ngon, đưa đến trước mặt Diệp Lạc Hy, nói là bồi bổ cho tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ ơi, tỷ xem nè.
Muội nhớ món này lần trước nấu ở cung của muội, tỷ ăn rất ngon miệng.
Lần này muội đem thêm đến đây cho tỷ.
Tỷ nhất định phải ăn thật nhiều đó.” Tiêu Nguyệt Hoa nũng nịu dịu đầu vào cổ của Diệp Lạc Hy, giống như thật sự đã biến thành một con mèo nhỏ.
Đám đệ tử nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói lên thành lời.
Ừm… quận chúa này, tính ra cũng đã là một linh tôn cấp tám rồi.
Tính tương đương ra, có thể đơn phương độc mã một phương được rồi.
Hơn nữa, nghe sư mẫu nói quận chúa này tu vi không tệ chút nào.
Trời sinh băng căn linh vô cùng nồng thuận, lại có được căn linh của mẫu thân hậu thuẫn, được tiên Ma Tôn ban cho roi Quyền Thiết cùng Phương Long Khải Huyền giáp.
Tính ra, nếu như Tiêu Nguyệt Hoa này trước đây một không nhu nhược hay không ẩn mình, nàng ta đã có thể trở thành kẻ có địa vị tương đương với Thánh Nữ của ma giới rồi cũng nên.
“Tỷ tỷ, lần trước ta nghe mấy người ở Minh giới nói, Chu Sa thượng thần phá phong ấn của Ngọc Tỷ cổ thần đã tự phá phong ấn thoát ra ngoài rồi.
Tỷ tỷ, tỷ nói xem, Chu Sa thượng thần năm đó điên loạn thế nào, thiên hạ ai cũng biết.
Lần này nàng ta thoát ra như vậy, rốt cuộc là chạy đến phương nào rồi nha?” Tiêu Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lạc Hy, đầy tò mò.
“Chu Sa thượng thần có chân thân là một bông hoa mạn chu sa, vì hấp thu thần quang hộ thể của Ngọc Tỷ mà hóa thành hình người.
Sau đó, nàng ta lại bái sư theo chân Ngọc Tỷ học đạo, một vạn tuổi liền phi thăng đến cảnh giới thượng thần.
Nếu như nàng ta không bị phong ấn thì có thể xếp vào Thập Đại Minh Cung ở Minh giới.
Đáng tiếc, nàng ta phạm phải đại tội, lại trước sau không hề biết hối lỗi, dẫn đến Ngọc Tỷ buộc lòng phải phong ấn nàng ta.” Diệp Lạc Hy vừa nhàn nhãn thưởng trà, vừa giải thích.
“Muội chỉ cảm thấy lạ thôi.
Trong thập đại thượng cổ của Thiên giới, kết giới phong ấn của Ngọc Tỷ thần quân là lợi hại nhất.
Cho dù là Tam Thiên cũng hiếm có người đủ khả năng để phá giải phong ấn của bà ấy lắm.
Chu Sa này nhất định là không hề tầm thường, hơn nữa, nàng ta nhất định cũng phải mạnh ngang ngửa với một vị thần đạt đến cảnh giới đại linh thần cấp tám trở lên đi.
Bằng không, làm thế nào mà nàng ta có thể phá được cái phong ấn dày như thế chứ?”
Diệp Lạc Hy gật gù.
Xem ra, những gì nàng bảo Tiêu Nguyệt Hoa chịu khó học tập ở Ma giới, quả nhiên là rất ngoan ngoãn nghe lời, chịu khó học tập, tiếp thu cũng thực tốt.
“Trên đời này chỉ có cách để phá phong ấn của Ngọc Tỷ thần quân.
Một là dùng Chuông Đông Hoàng, đánh bằng hồn phách của một kẻ có cấp bậc tương đương Ngọc Tỷ thần quân để phá vỡ phong ấn.
Có điều, kẻ có cấp độ tương đương Ngọc Tỷ thần quân sợ rằng thiên hạ này tồn tại không nhiều.
Nếu như muốn phá hoại được phong ấn của Ngọc Tỷ thần quân, sợ rằng chỉ có Thập Đại thượng cổ Minh giới, Thất trưởng lão ở ma giới và Thập