Đinh! Một luồng ánh sáng màu đỏ từ nơi sâu thẳm nhất của Tru Tiên Đài tỏa ra, bao trùm cả thế giới này, cổ ngữ lần lượt linh nghiệm, phủ khắp tam thiên lục địa, từng kẻ từng kẻ đều chứng kiến cảnh tượng diễm lệ này, nhất là khi những cổ ngữ đó tụ thành một đóa sen màu đỏ thẫm như máu, nở rộ trên đỉnh Tru Tiên Đài.
Cảnh tượng diễm lệ đó giống như sự hận thù trong lòng nàng, đồng thời xích liên cũng giống như một lời tuyên thệ trước đây của nàng, giống như chứng minh cho cái chết trong sạch cùng tội đồ mà bọn họ đã vô tình gán ghép cho nàng.
Thời gian tựa hồ như đình trệ, kết giới từ từ hạ xuống, xuất hiện trước mặt họ là một đóa xích liên nở đỏ rực trên Tru Tiên Đài, đang dần dần tan biến ra như muôn ngàn con đom đóm màu đỏ thắm.
Đằng sau, một đạo ánh sáng chói mắt như bao phủ lấy những con đom đóm tan biết kia đang dần hóa thành hư không, giống như đau khổ, giống như khóc thương cho một người bị hàm oan, bị thiên hạ mà nàng yêu thương, dùng cả mạng sống để bảo vệ ép tới chết: “Lạc Hy! Ngươi đừng đi! Hức! Oa… Lạc Hy….
Rõ ràng ngươi biết mình bị oan, tại sao không ráng chờ ta thêm chút nữa? Tại sao ngươi không chờ ta?”
Nữ Oa cổ thần xưa giờ là người thanh tịnh thoát tục nhất, không hề màng đến sự đời.
Bà luôn ẩn cư trong một nơi gọi là Đất Thánh, một nơi hội tụ rất nhiều linh khí trong lành và thanh tịnh để tuy luyện.
Và dường như, chưa ai thấy Nữ Oa xuất quan lần nào.
Ấy vậy mà lần này, Nữ Oa không chỉ xuất quan mà còn ở trước mặt chúng tiên tam thiên lục địa rơi lệ vì một kẻ tội đồ.
“Nữ Oa, ả ta vốn dĩ là tội đồ, tội đáng muôn chết, kết cục của nàng ta như vậy là đáng lắm.
Tại sao người phải đau khổ, thương xót vì nàng ta mà khóc?” Thiên hậu đứng lên một bước.
Nữ Oa thần cổ tức giận, ánh mắt tràn đầy sát khí mà phất tay, tiên khí phát ra như muốn đánh chết kẻ xằng bậy kia, nháy mắt từ đau thương thành lãnh khốc đến vô tình, toàn thân hàn khí đại thịnh, trừng mắt nhìn đám người bọn họ: “Rõ ràng là nàng bị oan, nhưng từng người các ngươi ngu muội bị kẻ tội đồ thật sự mê hoặc đến mức ép chết Đinh Ninh.
Rõ ràng nàng vô tội, những việc như vậy trước nay nàng chưa từng làm, ấy vậy mà bị đám người vong ân phụ nghĩa, bạc tình độc ác các ngươi ép đến chết.
Tại sao không chịu khó điều tra thêm một chút nữa? Tại sao không dùng Hồ Hồi Ức kiểm chứng thực hư?” Càng nói, Nữ Oa càng tức giận đến mức hận không thể một đạo tiên khí đánh chết đám người ngu muội, càng cường đại hơn:” Diệp Lạc Hy Chiến Thượng thần không phải tội đồ.
Nếu như nàng ấy thật sự là tội đồ, há còn để cho Hỗn Độn lộng hành làm hại các ngươi? Nếu như nàng ấy là tội đồ, tại sao phải dùng máu tim tế lễ chuông Kim Bạc, giết chết Cửu Lâu Xà Thần, trừ cho thiên địa này thoát khỏi nạn diệt vong? Nếu như nàng ấy là tội đồ, há phải dùng bảy phần nguyên thần tế sống Lưu Ly Cửu Đỉnh Thần Quang để triệt tiêu toàn bộ ma khí của thiên hạ?”
Rồi Nữ Oa khẳng định: “Rốt cuộc là nàng bị các ngươi ép tới chết.
Cho dù từ nay về sau sự thật ở đằng sau tất cả chuyện này có tàn khốc thế nào, thì các ngươi cũng không bao giờ có thể đưa nàng trở về nữa!”
Bọn họ ngẩn ngơ, tiểu ma tôn Tiêu Thanh Ức lắc đầu: “Nhưng bà ta đã độc chết thượng thần Lâm Túc…..”1
Nữ Oa ngay lập tức cắt đứt: “Ngươi không có quyền chất vấn người đã mang nặng năm trăm năm đẻ đau ra ngươi, dùng cả mạng mình bảo vệ, nuôi nấng ngươi.
Các ngươi đều sai rồi.
Tất cả đều sai rồi.
Hôm nay ta đến chỉ để truyền đạt lại cho các ngươi, các ngươi đến Hồ Hồi Ức xem rõ thực hư đi, thượng thần Lâm Túc và thượng thần Khang Tư đang chờ các ngươi ở đó.
Nữ Oa ta thật sự muốn chống mắt lên mà