“Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!”
Tiếng đập cửa rầm rầm ngày càng rõ, càng to, khiến người bên trong không thể tiếp tục nằm ở trên giường, liền mở cửa phòng ra, xem kẻ nào to gan đến mức lại giám phá hoại giấc ngủ của nàng.
Lờ mờ mở mắt ra, trần nhà quen thuộc vô cùng, màn trắng phòng trang trí chủ đạo một màu thanh thuần khiết, chiếc đèn Lưu Ly quen thuộc vẫn ở đó, thậm chí cả vết cháy do Sư Điêu gây ra dường như không hề có.
Nàng nhìn lại bản thân mình, giở chiếc chăn dày ra, cả cơ thể lành lặn, thậm chí vết thương chí mạng do Cửu Lâu Xà Tà Thần gây ra cũng chưa từng xuất hiện.
Nàng đưa tay ôm lấy Gương mặt này, sờ đến vết sẹo trên mặt kia, hoàn toàn không có.
Nếu như ngay cả vết sẹo trên mặt cũng chưa từng xuất hiện, ắt hẳn đây là thời điểm khoảng chừng hai mươi ngàn năm trước, tầm khi nàng vừa lịch kiếp trở về sau khi phi thăng trở thành thượng thần.
Tiếng gõ cửa vẫn dồn dập không ngớt, thậm chí còn có chút gấp gáp của người ngoài kia, là tiếng kêu cứu thảm thiết.
Diệp Lạc Hy từ tốn đứng dậy, lấy tấm áo khoác lên người, sau đó mở cửa phòng ra.
Còn chưa kịp nhìn rõ người kia là ai, đã nghe tiếng vừa khóc vừa kể lể của người trước mặt: “Sư phụ, người mau đến sân tập đi! Đại sư huynh và Bát sư đệ lại đánh nhau rồi.” Người nọi vừa hốt hoảng nói, vừa lo sợ.
Diệp Lạc Hy trong đầu nhói đến đau mà cau mày.
Nàng nhớ rồi.
Thiếu niên bán thần bán ma trước mắt chính là đồ đệ của nàng, tên là Lục Bắc Quân thì phải ấy nhỉ? Lục Bắc Quân này thiên chất hơn người, là thiên tài kiếm thuật được đích thân nàng dạy dỗ.
Nhưng hai mươi vạn năm sau, nàng lại bị kẻ có danh xưng là đồ đệ trước mắt dùng chính kiếm pháp nàng đã dạy đâm một phát xuyên tim.
Nàng nhìn nó, có chút buồn nôn, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi, nhìn thiếu niên thần tộc vừa khóc vừa kể tội của đại sư huynh và bát sư đệ trước mắt, theo thói quen nhìn về phía hỗn loạn đằng kia, thậm chí nàng còn thấy rõ được nơi đó có bốc khói lên màu đen, giống như thứ gì đó vừa mới cháy, cảm thấy vừa mơ hồ vừa không thật, ôm đầu nói:
“Nếu hai đứa nó còn đánh nhau, bảo chúng hai năm tới đi cọ nhà xí ở toàn phủ đi.
Còn nữa, ta hiện tại rất mệt, ngươi, bảo tất cả đừng làm phiền ta.
Bằng không, hậu quả tự chịu.”
Rầm!
Tiếng đóng cửa cho thấy người mang tên là sư phụ kia vô cùng tức giận, thậm chí có chút hung hăng không giống ngày thường.
Thiếu niên thần tộc nọ cảm thấy ủy khuất, đồng thời cũng lo lắng không nguôi, liền cúi đầu hạ lễ, ôm quyền lui ra, nhanh chóng chạy đến sân tập gọi mọi người lại.
Chuyện sư phụ không khỏe đã lan ra toàn phủ, khiến đám đệ tử cùng người trên kẻ dưới trong phủ nháo nhào lên.
Nếu như không có thiếu niên thần tộc lúc nãy căn dặn sư phụ đang mệt mỏi, không được vào, nếu không hậu quả tự chịu, e rằng cửa phòng kia đã sớm bị đập vỡ.
Diệp Lạc Hy sau khi nôn mửa một trận đến mật xanh mật vàng, cảm thấy đầu óc đau đến choáng váng.
Nhưng lúc này, tất cả mọi thứ dường như đã có thay đổi rất nhiều.
Tiếng nói của Hỗn Độn vang lên trong đầu của nàng: “Hãy vào trong không gian của ngươi, chúng ta sẽ cùng ngươi nói chuyện rõ ràng.”
Diệp Lạc Hy nghe âm vang của Hỗn Độn, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
Mọi chuyện đã xảy ra giống như một thước phim tua chậm trong đầu Diệp Lạc Hy.
Cô với tay lấy một viên thanh tĩnh đan, nuốt xuống, sau đó ngưng thần một lúc, giữ cho tâm tình của bản thân ổn định một chút.
Cô dám khẳng định, dựa theo độ tuổi của Lục Bắc Quân và bản thân hiện tại, chắc chắn là thời điểm hai mươi vạn năm trước, ngay sau khi cô lịch kiếp trở thành Thượng Thần trở về.
Nhớ đến lời nói lúc nãy của Hỗn Độn, cô liền đứng dậy, đi vào trong không gian của mình.
Không gian này chính là không gian linh hồn của mỗi vị thượng thần.
Chỉ những người sau khi trải qua lịch kiếp và đại thiên kiếp, mới có thể có được không gian này.
So với hai mươi ngàn năm sau, nơi đây vẫn còn là một vùng hoang sơ, trống vắng.
Chỉ có những loại thuốc, thảo dược, linh dược và bảo bối từ phổ biến đến quý hiếm được Diệp Lạc Hy thu thập khắp nơi về, đều được chuyển đến trồng ở đây.
Vẫn là dòng sông đầy ắp linh tuyền thủy, vẫn là ba ngọn thảo dược chưa bao giờ là đủ, vẫn là linh khí nồng thuận mà ôn hòa, vẫn là căn nhà tứ gian rộng lớn quen thuộc mà nàng biết.
Nàng đi dạo một vòng, đến bên dòng sông, vốc một bụm nước lên rửa mặt.
Cảm giác mát lạnh mà quá đỗi quen thuộc lan tỏa khắp người, Diệp Lạc Hy rùng mình một cái, cảm thấy khoan khoái cùng cực, cũng có chút thanh thản.
“Ngươi tới chậm quá.” Giọng nói đằng sau vang lên.
“Các ngươi tại sao lại ở đây?” Diệp