Diệp Liên theo lời của Diệp Lạc Hy, đi tìm ba đứa trẻ kia, bảo chúng quay về.
Nhưng, khi nàng tìm được thì đã thấy, mười hai con người vô sắc, giống như cái xác không hồn, mười hai ánh mắt đều hướng về nơi tan hoang vừa bị Diệp Lạc Hy phá hủy kia.
“Liên Liên tỷ tỷ?” Bạch Hiểu Hiểu giật mình khi bị Diệp Liên vỗ vai một cái.
“Ừ? Sư phụ bảo ta nhắn lại với các ngươi, nếu như đánh đủ rồi thì rút thôi.
Giữ sức cho trận cuối, đừng để bọn họ bắt bài.” Diệp Liên căn dặn.
“Vâng.” Tiếng vâng ỉu xìu, tiu nghỉu, nghe mà thất vọng.
Còn tưởng rằng bọn họ đang buồn chán khi Diệp Lạc Hy không cho chúng đánh hết sức.
Ai dè….
“Sư huynh?” Kim Mặc Nghiên khẽ kéo áo Lưu Nhất Thanh.
“Ừ?” Lưu Nhất Thanh nhìn sang sư đệ đang run sợ.
“Các sư mẫu vất vả rồi.” Kim Mặc Nghiên khẽ đồng cảm.
“Ừ.”
“Vâng.”
Cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc.
“Đệ hiểu vì sao sư phụ bảo chúng ta tránh xa người ra rồi.” Lam Hạo muốn ngất xỉu tại chỗ, vô lực nằm dài trên lưng của Lục Bắc Quân.
“Ta thề từ nay về sau sẽ không nghe lời mấy đệ xúi dại ta đi nghe trộm góc nhà của sư phụ nữa đâu.
Mắc công người lại cho ta ăn một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông kia, ta sẽ chết mất.” Lục Bắc Quân rùng mình.
Chu Thành thất sắc.
Chu Minh vô sắc.
Hạ Hàn Không, Nhạc Tử Liêm, An Nhiên và Mục Thiên Thiên, bốn người bốn gốc cây, kẻ đếm kiến, người trồng nấm, làm tổ, tự kỷ với lý do từ trước đến nay bọn họ đã chọc giận sư phụ nhiều đến mức, đếm không nổi nữa rồi a.
Lỡ như sư phụ giận thật, một chiêu Bạo Vũ Hoa Lê Kiếm pháp kia có thể khiến bọn họ đi đời nhà ma.
Quân Cửu thở dài, nàng chỉ nghĩ rằng: Ân, may mà sư phụ còn thương bọn họ.
Chứ không, ngay từ cái ngày người trùng sinh trở về kia, sư phụ có lẽ đã cho mỗi người bọn họ ăn một kiếm này rồi.
Thật đáng sợ.
Nhưng, nàng lại đặt ra một nghi vấn.
Nếu như sư phụ đã có sức mạnh khủng bố thiên hạ như vậy rồi, người còn muốn lập nên thế lực cho riêng mình để làm gì? Người lo sợ điều gì sao? Thứ đó là thứ gì?
Có lẽ, câu trả lời cuối cùng thì đó chính là thế lực đứng đằng sau Tam Thiên kia đi.
.
Truyện Đông Phương
….
“Cho nên, Ưng Đạt đại nhân muốn mượn lại sức mạnh của chúng ta?” Trưởng tộc A Tu La, Sa Phong Bác nhìn kẻ đã ban cho họ sức mạnh, đầy nghi ngờ.
“Đây là đề nghị của ta.
Các vị có quyền từ chối, cũng có quyền chấp nhận.
Dù sao, đây cũng là sự ảnh hưởng đến một bộ tộc.” Ưng Đạt gật đầu.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó, lại nói: “Tất cả lui ra ngoài hết đi.
Nếu như không có sự đồng ý của ta, không ai được phép vào đây, cũng tuyệt đối không được nghe lén.” Vị trưởng tộc A Tu La nói, đồng thời cũng đưa ánh mắt đầy lạnh lùng và nghiêm khắc nhìn Ưng Đạt Dạ Xoa.
Đoạn, ông ta nói: “Tam Lang đại tướng quân, Ma Long đại tướng quân.
Bây giờ đã không còn ai ở đây nữa.
Các vị có thể nói rõ cho ta hiểu lý do vì sao các vị lại chọn kẻ giả mạo này đến mạo danh chủ nhân của mình, lại còn nói rằng muốn mượn quân đội của chúa công đi.”
Lúc này, Ma Long và Tam Lang mới thở phào một hơi, dường như không khí xung quanh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiểu Bác, cách biệt mới có vài trăm năm, không ngờ là ngươi không chỉ trưởng thành mà còn có thể nhìn ra người này không phải chúa công nữa.
Nếu chủ nhân thật sự ở đây, ngài ấy sẽ tự hào biết bao khi tiểu tử mà năm đó chủ nhân đích thân dạy kiếm thuật cho đã trở thành vị trưởng tộc nghiêm khắc như vậy đi.” Ma Long cũng lột bỏ vẻ ngoài nghiêm khắc, lạnh lùng và cao ngạo của mình, hắn dường như trở về ôn hòa hơn.
“A Bác, năng lực nhìn nhận vấn đề của ngươi so với tám trăm năm trước đúng là tiến bộ hơn nhiều.
Không uổng công lúc nào ngươi cũng thích trèo lên người ta đi ngắm thế gian ha.” Tam Lang cũng vui vẻ, bật cười.
Chu Sa thở dài một hơi, cô gỡ mặt nạ ra, thu lại bộ dáng vốn có của Ưng Đạt Dạ Xoa, lộ diện ra một nữ nhân mang gương mặt giống Diệp Lạc Hy đến chín, mười phần, nói: “Trời ạ, vậy mà ta tưởng ta diễn đạt lắm chứ?!”
Sa Phong Bác bật cười, nói: “Không! Thượng thần, ngươi diễn vô cùng đạt.
Đạt đến mức nếu như không phải ta nhìn ra được thái độ bất thường trong mắt hai vị đại tướng quân đây, chính ta cũng không hề biết được ngươi lại có thể diễn đạt đến vậy.
Từ cách đi đứng đến ăn nói, đều giống hệt như chúa