“Nếu như ta không muốn giao cả hai thì sao?” Sa Phong Bác đã hỏi ba người họ một câu như vậy.
Tuy nhiên, dường như, chẳng có ai trong ba người họ tức giận cả.
Bởi vì, đây cũng là điều mà Diệp Lạc Hy đã cảnh báo trước bọn họ.
Chủ nhân của A Tu La tộc là một kẻ không dễ dàng giao thiệt gì.
Nếu như thật sự muôn giao thiệp với ông ta, đó là điều không hề đơn giản.
“Vậy là đủ rồi.
Nếu như ông không hề có ý muốn giao thiệp, chúng ta cứ trực tiếp bẩm báo lại với chúa công như vậy là được.” Chu Sa không hề vòng vo, ông ta đã thích trực tiếp, vậy thì cả hai bên hãy dùng sự trực tiếp này để nói chuyện với nhau đi.
Ma Long và Tam Lang nhìn Chu Sa.
Mặc dù Chu Sa là kẻ mà bọn họ không được phép tin tưởng, phải nhất tề đề phòng nhất.
Nhưng với cương vị là kẻ ở bên chủ nhân lâu nhất, hai người họ có thể biết được rằng, Chu Sa này vô cùng thông minh.
Có điều, sự thông minh này của nàng ta sẽ dành cho ai đây?
Sa Phong Bác nói: “Không hẳn là ta không có ý muốn giao thiệp.
Có điều, hẳn các vị biết đến cái danh xưng Thiết Long Ma Vương – một trong những thuộc hạ thân tín nhất của kẻ được xưng là Yêu Vương không?”
Cả ba người bọn họ lắc đầu.
Thật sự là chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ luôn.
Lại là ai đây? Lại có đủ khả năng để uy hiếp cả A Tu La tộc nữa sao?
“Ta không biết kẻ này là ai.
Hắn chỉ nói, hắn là Thiết Long Ma Vương, địa bàn đóng ở Minh giới, thế lực vừa mới hình thành cách đây chỉ mới vài trăm năm, nhưng lớn mạnh một cách khủng khiếp chưa từng có.
Những bộ tộc lớn nhỏ, dù là yếu hay mạnh, chỉ cần vào tay bọn họ, đều trở thành những kẻ cường giả vô cùng đáng sợ.
Không biết họ đã huấn luyện binh gia kiểu gì, xây dựng thế lực thế nào nhưng tiền tài của bọn họ lại vô lượng chưa từng có.” Ông ta bộc bạch: “Mấy ngày trước, đích thân Thiết Long Ma Vương đã đến đây tìm chúng ta.
Hắn ta nói rằng, chủ nhân của hắn ta sẽ rất hoan ngênh và tiếp đón nếu như ta cũng sẽ gia nhập binh đoàn của hắn ta, cùng nhau tạo nên triều đại mới.”
Sao nghe cái câu này nó quen thế nhỉ?! Kịch bản có không ta?
Ba người họ nhìn nhau, sau đó cùng đồng thanh hỏi một câu: “Có phải trên người hắn thường thoang thoảng cái mùi thanh mát của cây bạc hà không?”
“Hả?” Sa Phong Bác cả kinh: “Sao các ngươi biết?”
Rồi, hiểu luôn.
Biết là ai rồi đó.
“Tiểu Bác, tại sao ngươi lại sợ đắc tội với vị này hơn là chúa công?” Ma Long cố nén cười, hỏi Sa Phong Bác một câu.
Sa Phong Bác khác ngạc nhiên trước thái độ của ba vị này.
Kỳ lạ!
“Bọn họ có sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Tên này là một Huyễn Vương.
Trên đời này có mấy ai đạt được đến cảnh giới Huyễn Vương chứ? Ta chỉ nghe nói đạt đến cảnh giới Đại Linh Thần đã có thể nghịch thiên cải mệnh, trở thành một trong những vị thượng thần được tôn sùng và được xem là đắc đạo rồi.
Ta cố gắng suốt tám trăm năm nay cũng chỉ bị đình trệ lại ở cảnh giới linh đế cấp chín và mãi vẫn không thể nào đột phá được.
Trong tộc của ta cũng có lắm kẻ tài giỏi, nhưng cảnh giới cao nhất cũng chỉ dừng lại ở bước đột phá lên và trở thành linh thần không hơn.
Bọn ta tuy không rõ nguyên nhân vì đâu mà A Tu La tộc lại bị đình trệ mãi không thể tiến cấp.
Haizz.
Nhưng tên này, hắn đáng sợ như vậy, mà lại có thể quy phục một người khác.
Ngươi nói xem, kẻ được xưng là chủ nhân kia đáng sợ và lợi hại đến thế nào chứ? Mặc dù chúng ta rất muốn góp sức cho chúa công, nhưng ta cũng không thể làm phản vị kia được.
Trên dưới tộc A Tu La và Ma Ngư tộc cũng có hàng vạn con dân rồi.
Ta không dám mạo hiểm.” Sa Phong Bác thật tâm bộc bạch.
Đúng là việc Ưng Đạt Dạ Xoa đột nhiên xuất hiện lại sau tám trăm năm mai danh ẩn tích như vậy, đó chính là điều khiến người khác phải mừng rỡ.
Ở nơi đây, bọn họ chỉ tôn sùng một vị thần duy nhất, cũng là một vị chủ nhân duy nhất.
Sa Phong Bác bây giờ, hay là kẻ kế nhiệm ông trong tương lai đều sẽ chỉ tôn niệm vị chủ nhân ấy, chờ ngày ngài tái xuất quay về, một lần nữa dẫn dắt cả A Tu La tộc và Ma Ngư tộc.
Nghe và hiểu được nỗi lòng của Sa Phong Bác, bọn họ gật gù, dường như đã tường tận rồi.
Có điều, chủ quân/tên điên đó lại có thể biết được A Tu La tộc và Ma Ngư tộc mà tìm đến trước bọn họ một bước, xem ra sau này chủ nhân/Lạc Hy chàng ấy có thể an nhàn hưởng thụ được rồi.
“Ta không nghĩ là hắn lại