Bọn họ trở về phủ cũng đã quá nửa đêm.
Lúc này, Chu Sa ở bên trong khóc nức nở chạy về phía Diệp Lạc Hy, dọa cho Diệp Lạc Hy còn tưởng là có ai lớn gan, dám động vào người của Diệp phủ tướng quân các nàng.
“Hức! Oa! Lúc nãy tên Ma Tôn kia tìm đến phủ, hắn nói nếu như ta giúp hắn, hắn sẽ cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu.
Hức! Oa! Lạc Hy, ta chỉ trung thành với mình chàng thôi! Chàng làm chủ cho ta đi.
Hức! Hức!”
Khóc đến sưng mắt luôn rồi.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, đưa tay xoa đầu Chu Sa, nàng nói: “Được rồi mà.
Ngoan ngoan nào, không khóc, không khóc ha.” Diệp Lạc Hy nói: “Chẳng qua chỉ là chút đe dọa thôi.
Lúc hắn đến, ngươi có đeo mặt nạ như ta đã dặn dò hay không?”
“Có chứ.
Hức! Chàng nói ta không được để lộ mặt ra, ta không có lộ ra nha.” Chu Sa còn hấp mũi một cái, ủy khuất đáng thương vô cùng.
Diệp Lạc Hy gật gù hài lòng, xoa đầu Chu Sa.
Sau đó, nàng đi vào trong phủ.
Nàng mệt mỏi ngồi xuống ghế bành trong phủ.
Đám đồ đệ nhìn thấy sư phụ mệt mỏi như vậy, liền bước vào, cúi đầu có chuyện cần thưa.
Nàng phất tay nói: “Báo cáo đi.”
“Bẩm sư phụ, tất cả đều vừa vặn lọt vào vòng trong, không có ai bị loại cả.” Lưu Nhất Thanh ôm quyền kính cẩn thưa.
“Không có ai thấy các ngươi bộc lộ năng lực thật chứ?” Nàng dò hỏi.
“Vâng! Ngoài việc biết được tiểu Cửu là Thuần Thú sư ra, hầu như không ai biết được sức mạnh thật sự của chúng con là gì.” Lưu Nhất Thanh cúi đầu kính cẩn.
“Được rồi, lui ra đi.” Nàng phất tay, sau đó nhìn đến trong đám đệ tử của mình, nàng ném cho Hạ Hàn Không một viên tiên đan, nói: “Đêm nay, con tự mình thanh tẩy đi cho ta.
Đừng để ma khí từ Thiên Ngạc ảnh hưởng đến con.”
“Vâng! Sư phụ.” Hạ Hàn Không cúi đầu ôm quyền cảm tạ sư phụ rồi lui ra.
Bọn nhóc đều lần lượt lui ra.
Nàng xét thấy trời cũng đã về khuya, nếu như còn thức nữa thì mai sẽ khó mà chỉ đạo được bọn họ ra trận thế nào.
Hôm nay, nàng cũng đã mệt mỏi đủ rồi.
Nhưng, nàng chỉ vừa mới chìm vào giấc ngủ mê man thì….
“Trời ạ! Mộng cảnh!”
Nàng không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn đạt cảm xúc của mình khi chỉ vừa mới ngủ có một chút, nàng đã lọt bà nó vào mộng cảnh của một tên khốn nạn nào đó đang thi triển pháp lực quá đà.
Mộng Ma trưởng lão, đừng để lão tử bắt được ông, bằng không ông đây xé xác lão ra.
Hừ!
“Hy nhi.” Bọn hắn cũng chạy về phía nàng.
Hờ, đúng rồi.
Khế ước linh hồn.
Bọn hắn có lọt vào đây cũng chẳng có gì là lạ cả.
“Hy nhi.
Ta đưa nàng ra khỏi mộng cảnh này.” Đào Ngột ôm lấy nàng, định đem người tông tường mà chạy thì đột nhiên, có một luồng khói trắng bay đến, vội vàng tóm lấy Diệp Lạc Hy, kéo đi mất.
“Này!” Đào Ngột tức giận, phát hiện ra mộng cảnh này có kẻ thao túng, liền nói: “Các ngươi đuổi theo nàng, ta đi tìm kẻ tạo ra mộng cảnh này.”
“Mộng cảnh này dường như không phải do một người tạo ra.
Hy Hy để bọn ta lo.
Còn hai người các ngươi hãy đi tìm kẻ tạo ra mộng cảnh đi.” Hỗn Độn nói, đồng thời tóm Thao Thiết cùng đi.
Cùng Kỳ và Hỗn Độn chia nhau đi hướng khác.
Nếu như Diệp Lạc Hy không phải thế mạnh ở trong mộng cảnh, bọn hắn cũng sẽ không lo sốt vó như vậy.
Thật ra là bọn hắn không hề lo rằng nàng không đối phó được đâu.
Bọn hắn chỉ lo kẻ tạo ra mộng cảnh này muốn sống nhờ vào thần thức của Diệp Lạc Hy mà thôi.
Bọn hắn không muốn có ai lởn vởn trong tâm trí nàng nữa đâu a.
Khói trắng kia kéo Diệp Lạc Hy bay một lúc thì thả nàng rớt xuống một đám lông mịn màng, xung quanh thoang thoảng mùi liên hương ngọt ngào, dễ chịu.
Cả bầu trời này vô cùng hòa nhã và tĩnh lặng.
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
“Tiểu nha đầu.” Một giọng nói vang lên khiến Diệp Lạc Hy phải quay đầu lại nhìn.
Bọn họ, chính là Tam Thanh? Tại sao bọn họ phải đến đây để nói chuyện với nàng? Không thể gặp trực tiếp để nói chuyện được sao?
“Không biết các vị có việc gì muốn tìm ta thương lượng?” Nàng ôm quyền cúi đầu hỏi bọn họ.
“Bọn hắn là ai? Vì sao có thể thâm nhập được vào mộng cảnh này? Con đã làm ra chuyện gì với bọn hắn rồi?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày.
Ở mộng cảnh này, thân phận của Tứ Đại Hung Thú rất khó để che giấu được.
Bởi vì đây là địa bàn của ông cơ