“Lạc Hy à, cháu dù sao cũng còn rất trẻ, tương lai còn dài mà, tại sao phải lấy mấy tên tuổi già kia làm phu quân chứ? Gia gia có thể tìm cho con người khác tốt hơn gấp gấp vạn lần bọn chúng.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Diệp Lạc Hy đã và đang ngồi uống trà cùng nhau.
Nhưng chính xác thì chỉ có một mình Nguyên Thủy Thiên Tôn uống trà, còn Diệp Lạc Hy lại ngồi một cách tĩnh lặng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến nam tử mười tám vạn tuổi trước mắt, ông ấy luôn tự xưng là gia gia và gọi nàng là cháu từ khi hai người gặp mặt cho đến bây giờ.
Thật sự là một kẻ tùy tiện.
Và đương nhiên, điều khiến Diệp Lạc Hy giận trong lòng nhất chính là ông ta có thể ngang nhiên khẳng định và phán xét về bọn hắn.
“Thiên tôn đại nhân, chuyện của ta, ý ta đã quyết từ lâu rồi.
Ta không thể đổi, càng tuyệt đối không thể đổi được nữa.
Bọn hắn là ý trung nhân của ta.” Nàng từ tốn đáp lại lời của ông ta.
Đời trước đã sai thật sai, chẳng khác gì kẻ mù đi trong đêm tối, bị người đời che mắt biết bao nhiêu, rốt cuộc lại là yêu sai người.
Bây giờ nàng đã tìm được những kẻ mà nàng cần rồi, nàng quyết định không buông tay… à không.
Là nhất định đời đời kiếp kiếp cũng không buông tay nữa.
“Nhưng bọn chúng là Tà Thú có thể hủy thiên diệt địa này đấy! Không lẽ sau này con muốn để chúng liên lụy đến con sao? Con là huyết mạch duy nhất của Ngọc Tỷ, ta không thể để con kết duyên cùng đám ô hợp kia được.”
Ông đã mất mất con gái vào tay của một kẻ không ra gì như Ma Thần Thạch rồi.
Không lẽ bây giờ ông còn phải mất cháu gái mình cho mấy kẻ còn nguy hiểm hơn như thế sao? Có chết ông cũng sẽ không đồng ý đâu.
Cháu gái này, ông nhất định phải hảo hảo bù đắp, chăm sóc cho nó thật tốt.
Nó đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi đi.
Ông vẫn nhớ rõ như in những gì ông nhìn thấy ở hồ Hồi Ức chỗ Lâm Túc.
Quả thực là ông chỉ muốn phun thêm một ngụm máu lăng tiêu nữa ra mà chết mất tôi.
Tiểu tử thối Độc Cô Tư Dạ kia, ông ghim thù này rồi.
“Trong người ta không chỉ chảy mỗi dòng máu của Ngọc Tỷ thần quân mà còn có Ma Thần Thạch.
Ta suy cho cùng cũng là ô hợp mà ra.” Diệp Lạc Hy nhìn Nguyên Thủy Nguyên Tôn.
Nàng là muốn nhắc cho ông nhớ, nàng không chỉ là nhi nữ của Ngọc Tỷ, mà còn là nhi nữ của Ma Thần Thạch.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông dường như đã suýt quên mất điều này.
Đúng rồi, tiểu nha đầu này âu cũng là nhi nữ của tiểu tử thúi kia.
Ông nói đám Hung Thú kia ô hợp, có khác nào mắng cả dòng máu đang chảy trong người chất nữ của ông cũng là ô hợp?
“Không! Ý gia gia không phải thế.
Ý của ta là tại sao con cứ nhất thiết phải là bọn hắn mới được? Trên đời này thiếu gì nam nhân? Hơn nữa, nếu như không có bọn chúng thì con vẫn còn gia gia ta đây chống lưng mà.”
“Thế lực của ta hiện tại cũng được xem là có thể ngang hàng cùng với các vị thượng thần khác.
Ta không sợ chịu thiệt thòi.
Hơn nữa, bọn hắn cũng chưa từng để kẻ khác bắt nạt ta.”.
Được