Diệp Lạc Hy từ sau khi hình thành liên kết cùng với Ma Thần Kiếm – thứ được tạo nên từ cơ thể của cha mẹ nàng, thỉnh thoảng trong giấc mơ, Diệp Lạc Hy vẫn mơ thấy một cảnh tượng rất bình yên, rất hạnh phúc.
Một nhà ba người, có cha, có mẹ, an ổn cùng nhau sinh sống trong một rừng trúc bình yên, thật sự là những giấc mơ ấm áp nhất trong hai đời người của nàng.
Cho nên, dù Diệp Lạc Hy khi tỉnh lại có bận trăm công ngàn việc, giấc ngủ với nàng chỉ chăng qua chỉ có vài ba canh giờ, Diệp Lạc Hy vẫn hoàn toàn cảm thấy vô cùng mãn nguyện đến mức hạnh phúc.
Nhưng nàng vẫn chưa từng quay lại khoảng không gian ban đầu này.
Một khoảng không tĩnh lặng, bằng phẳng, sắc nước mây trời rộng khắp như hòa làm một, ở đó chỉ có mỗi một mình mẫu thân đứng ở đó chờ đợi.
Nàng nhìn sang Điêu Sư, càng kinh ngạc hơn rất nhiều.
Điêu Sư lúc này vốn dĩ đang ở trong hình dạng con người, chính xác hơn là ở trong hình dạng của một đứa trẻ.
“Chủ nhân!” Điêu Sư vui mừng đến bật khóc, cùng với sự sợ hãi, vội vàng chạy về phía mẫu thân, hắn ôm chặt chân người, khóc đến mức thương tâm.
Nàng cũng không hiểu chuyện gì, bước đến bên người.
“Nương, Điêu Sư này là….” Nàng có điểm không hiểu.
“Là linh thú của ta.” Ngọc Tỷ thần quân mỉm cười, bàn tay trắng ngần, thon dài của người khẽ lần vào tóc Điêu Sư, xoa đầu hắn rất dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Chủ nhân, tại sao người lại phong ấn ta? Hà cớ gì người lại phong ấn ta? Hức! Ta đã ngủ thật lâu, ngủ thật lâu rồi.
Tại sao người lại trở thành Ma Thần kiếm? Chủ nhân.” Điêu Sư ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tỷ thần quân, gương mặt lấm lem, ần ậc nước mắt, đáng thương vô hạn.
“Bởi vì để tránh thế giới này mất cân bằng, cũng để tránh Ma Thần Thạch làm điều quấy ác.
Điêu Sư, ta có lỗi với ngươi rồi.” Ngọc Tỷ thần quân mỉm cười.
Không ngờ, Điêu Sư lại buông Ngọc Tỷ thần quân ra, quay sang dỗi lại chủ nhân của mình mà nói rằng: “Người nói sai rồi.
Còn không phải người đối với hắn vừa gặp liền yêu sao? Thật sự là quá đáng lắm! Người chạy theo hắn, bỏ lại ta, còn sinh ra một đứa con.
Người làm mẹ mà lại để cho con gái của mình lưu lạc như vậy, thật sự làm ta rất giận.”
Ngọc Tỷ cười gượng, dỗ dành hắn: “Ta thật cũng không còn biện pháp nào mà.
Điêu Sư, ngươi hà tất phải trách ta đi.”
Diệp Lạc Hy nhìn thấy cảnh này, lại nhớ đến bản thân mình ngày trước đối với Ma Long và Tam Lang cũng dỗ dành như vậy.
A, nghĩ lại thì nàng cũng cảm thấy mình có chút giống a nương.
“Con đã phá phong ấn cho Điêu Sư sao?” A Nương hỏi nàng.
“Khụ! Nương, hiện tại có nhiều chuyện con chưa tiện nói, là một câu chuyện dài.” Nàng cũng thật không tiện nói cho bà biết người phá phong ấn của Điêu Sư là Hỗn Độn được.
Ai mà không biết năm xưa Tứ Đại hung Thú cùng với Thập Đại Cổ Thần từng có những cuộc đại chiến lớn đến thế nào cơ chứ?
“Nha đầu, con không tiện nói, ta cũng sẽ không hỏi.
Có điều, ta chỉ muốn gọi Điêu Sư đến đây để chúng ta có thể nói chuyện.
Nhưng trước hết, ta có chuyện muốn nhờ con, được chứ?” Bà tha thiết nhìn nàng.
Diệp Lạc Hy cười: “Con sẽ cố.”
“Vậy sau khi ta nói chuyện với Điêu Sư xong, con hãy giúp ta chăm sóc cho Điêu Sư, đừng để nó đọa ma, được không?”
Diệp Lạc Hy nghe xong, chợt hiểu.
Bởi vì đời này đã không còn là đời trước, nhất định sẽ có nhiều chuyện xảy ra mà nàng có thể thay đổi.
Nhất chính là Điêu Sư.
Nếu như nàng có thể thu phục Điêu Sư về dưới trướng, nàng nhất định sẽ đỡ đi gánh nặng khi phải đối đầu cùng Cửu Lâu Xà Tà Thần.
“Được.
Con hứa với mẹ.”
…
Sau khi Diệp Lạc Hy trở ra từ không gian của mình, lại dẫn theo thêm một người.
Tất nhiên, Điêu Sư hiện tại không giống với Điêu Sư đã từng sánh bước đi cùng Ngọc Tỷ thần quân như trước, cũng không giống tương lai trước kia đọa ma hóa quỷ.
Điêu Sư hiện tại đã được ổn định lại tâm tình, cũng có ý chí để tiếp tục làm một linh thú, hắn trở thành linh thú thứ ba bên cạnh nàng hiện tại.
Nàng không gọi hắn là Điêu Sư nữa, mà gọi hắn là Kim Sư.
“Kim Sư, ta hoàn toàn không muốn ép buộc ngươi nhất định phải đi cùng ta trên con đường mà ta đang đi hiện tại.
Ta có thể trả lại tự do này cho ngươi, ngươi có muốn hay không?” Nàng hỏi hắn.
Kim Sư nhìn lên bầu trời trong