“Vậy ra, ngươi cũng không muốn ta đi cùng ngươi đến ma giới?” Hỗn Độn đứng tựa lưng vào thành cửa, hỏi nàng.
“Ngươi vốn dĩ là Tà Thú Thượng cổ, ngươi muốn đi đâu, ta có thể cản trở ngươi sao? ” Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không phải ngươi nói ma tôn có thể nhìn ra được thân phận của ta hay sao? Không phải nói rằng nếu ta đi cùng ngươi, ngươi sẽ bị phát hiện ra không bình thường sao?” Hắn nói.
“Hiện tại tin đồn ta nuôi nam sủng đã truyền đi khắp cả Cửu Trùng Thiên rồi.
Không lẽ ngươi còn muốn ta phải nổi thêm một tin nữa là nam sủng ta nuôi còn có ma thú cấp đế hoàng hay sao?” Nàng nằm dài ra bàn, chán nản nhìn cái tên tự cao tự đại kia mà chất vấn hắn.
Hỗn Độn bĩu môi, hắn tỏ vẻ: “Cái phủ rách này của ngươi còn không bằng một phần Bích Liêm Động của ta, kim tệ hằng tháng của ngươi đều dựa vào bổng lộc có hạn của Cửu Trùng Thiên, lại nuôi nhiều miệng ăn như vậy, ngay cả bản thân ngươi còn phải nói đám Ma Long trồng thêm rau, nuôi thêm cá ở sau viện để có thêm cái ăn, tiết kiệm kim tệ.
Vậy mà còn nói rằng bản thân nuôi nam sủng.
Ngươi nuôi được bao nhiêu kẻ đây?”
Diệp Lạc Hy không thèm đôi co với hắn.
Ừ, nàng nghèo thật.
Quãng thời gian lúc trước, sau khi đánh vào Bích Liêm Động của Hỗn Độn, nàng mới biết bản thân thật sự nghèo đến mức độ nào.
Một nơi mà từ cửa động đến cuối hang động đều được rải bằng vô số báu vật và kim tệ trắng, thật sự là xoa hoa khôn tưởng kia lại là cái ổ của Hỗn Độn.
Hỗn Độn nhìn Diệp Lạc Hy chán đến độ, trên đầu cũng mọc cả nấm, liền khẽ cười.
Hắn bước lại, nâng cằm nàng lên, nói: “Nếu như đồn đại rằng ngươi nuôi nam sủng, chi bằng để Ma giới biết Hỗn Độn ta có một tiểu sủng vật là ngươi đi.”
“Buông cái tay thúi của ngươi ra đi.” Nàng tức giận hất tay hắn ra, gân trên trán nổi lên một cái ngã ba, tức giận đứng dậy bỏ đi: “Ta dù thế nào cũng là thượng thần, sủng vật cái con mẹ nhà ngươi.”
Hỗn Độn nhìn thần tình này của Diệp Lạc Hy, khóe môi không tự chủ được cong lên nở nụ cười rất giảo hoạt: “Ha ha ha, không nghĩ được là kẻ lúc nào cũng nghiêm túc như ngươi, lại có bộ mặt đáng yêu này cơ chứ.”
Đáng tiếc, tên ma tôn trẻ kia đúng là không có mắt nhìn, càng không biết thưởng thức.
Nếu như hắn đã vứt bỏ, vậy thì Hỗn Độn hắn không ngại nhặt lại đâu.
“Hỗn Độn.” Một giọng nói lạnh lẽo đằng sau vang lên, gây cho hắn sự chú ý.
Người vừa gọi hắn như vậy là Thao Thiết, còn có cả Đào Ngột và Cùng Kỳ.
“Ngươi lén bọn ta ở đây ăn mảnh?” Đào Ngột ánh mắt cùng ngữ khí lạnh lẽo như băng, tay siết chặt thành quyền.
Hỗn Độn nhìn ba người bọn họ, nói: “Ha! Ăn mảnh gì chứ? Nếu như các ngươi thật sự cứ lầm lì như vậy, có khi ta sẽ dành được nàng trước.”
“Đừng có mơ! Bọn ta chưa chết.” Cùng Kỳ ánh mắt hung dữ cực đại, hận không thể một đá đá Hỗn Độn lăn ra khỏi Diệp phủ.
Thao Thiết không nói gì, chỉ quay đi, nhưng xem chừng, hắn cũng tức giận không kém gì Cùng Kỳ và Đào Ngột.
Hỗn Độn đắc ý, nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Diệp Lạc Hy, lại thầm cười vui vẻ.
Ân, tâm tình hôm nay thật tốt.
Diệp Lạc Hy nửa đêm vẫn còn ở trong dược phòng, nàng đang nghiên cứu tài liệu những loại thảo dược có đặc tính khắc chế hoặc giải dược đặc tính của Ngọc Bích thảo.
Ánh đèn Lưu Ly sáng rọi cả căn phòng, xung quanh là sách, là giấy tờ la liệt dưới đất.
Nàng thật không thể tin nổi là Ngọc Bích thảo này lại chỉ có duy nhất một công dụng như vậy, mà hiện tại vẫn chưa có được thứ thuốc nào có thể giải được đặc tính này của nó.
Nhưng nếu như không thể giải được, vậy thì cộng dồn được không? Cộng dồn có nghĩa là, nàng sẽ tìm một loại thảo dược nào đó, có công dụng ngược lại với Ngọc Bích thảo.
Chỉ là, Ngọc Bích Thảo vốn dĩ chỉ mọc ở Minh giới, những loại thảo dược ở Minh giới theo trí nhớ của nàng và cả tài liệu của thiên – ma giới đều được ghi chép rất ít.
Chỉ trừ….
Nếu như đã có thể đến Ma giới một chuyến, vậy tại sao nàng không tìm đến bà ta nhỉ?
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng không có ai hỏi đến nàng.
Nàng cũng đoán biết chắc kẻ đến là ai.
“Cửa không khóa.
Ngươi vào đi.”
Thao Thiết bước vào, trên tay hắn là một cuốn sách không đề tên, nhìn có vẻ cũ.
Hắn tiến lại, đưa đến cho nàng
“Cho ngươi.”
Diệp Lạc Hy không hiểu, chỉ ngơ ngác cầm đến cuốn sách, nàng mở bên trong ra.
Bên trong chính là những ghi chép về thảo dược của Minh giới, dường như được nghiên cứu rất lâu rồi.
“Ngươi….
Làm sao ngươi có được cái này?” Diệp Lạc Hy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi mắt sáng rỡ đầy ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Có nghiên cứu qua.” Thao Thiết gãi gãi má, liếc sang bên trái.
Diệp Lạc Hy lật từng trang coi, quả nhiên những thứ này đều chưa từng được biết đến trước đây, ngay cả Diệp Lạc Hy hay là những người khác, thậm chí là Phán quan ở minh giới cũng khó biết được nhiều như vậy.
“Thao Thiết, ta không biết là ngươi lợi hại đến như vậy đấy.
Làm