Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hạ Tử Hiên đột nhiên cười vang.
Tiếng cười giống như ông ta đang phát điên tới nơi rồi.
Lão nói: “Vậy thì sao? Chỉ cần làm bá chủ thiên hạ này, thì dù cho có phải đánh đổi cả mạng sống của cả tộc thì có làm sao? Đợi đến khi kẻ đó tín nhiệm ta rồi, ta còn phải kiêng dè Thiên giới kia hay sao?! Ngươi nghĩ rằng ngươi lợi hại lắm à? Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ nấp dưới cái bóng của Đế Quân mà thôi.”
Rồi lão lại bật cười, nhưng tiếng cười có phần khàn hơn, giống như có một thứ gì đó đang cuộn trào từ ngực trào đến cuống họng.
Một mùi tanh tưởng đang phát ra, lão phun ra một búng máu đen đặc, tanh tưởi.
Dường như đan dược kia đã phát huy quá mức tác dụng rồi thì phải.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, một nụ cười khuynh thành.
Nàng nói: “Nấp dưới cái bóng của Đế Quân sao? Ha ha ha, nói về chuyện kiêng dè Thiên giới kia, lão tử chẳng qua chỉ vì cảm thấy bản thân mình nợ vài người ở đó mà thôi.
Nếu không phải vì bọn họ, lão tử đã lật cả cái Thiên giới này xuống từ lâu rồi.
Ngươi nghĩ rằng lão tử giống như ngươi sao? So với một con chó của một phế thần bị phong ấn cách đây vài chục vạn năm thì lão tử vẫn đường đường là Chiến Thần của Cửu Trùng Thiên này.
Ngươi lấy cái tư cách gì mà so sánh ta là cái bóng của Đế Quân kia?”
Diệp Lạc Hy thu lại lôi diễm tang lễ trước mắt, rút ra Nhật Luân Kiếm quen thuộc rồi lao về phía Ưng tộc kia giáp chiến.
Kiếm pháp của Diệp Lạc Hy không chỉ có một mình Đế Quân chỉ dạy.
Là do chính bản thân nàng đã học được rất nhiều thứ từ cái thời nàng còn nhỏ cho đến bây giờ.
Nếu như không phải là do Diệp Lạc Hy thông minh và nỗ lực, làm sao nàng ta có thể thi triển được Bạo Vũ Hoa Lê Kiếm Pháp?
Hạ Tử Hiên không ngờ rằng, một tiểu nha đầu hơn một ngàn tuổi, vắt mũi chưa sạch, bay lượn phải nhờ đến linh kiếm, vậy mà lại dám hiên ngang cùng ông ta nghênh chiến như vậy, quả thực là vô cùng hoang đường.
Cho nên, Hạ Tử Hiên cũng chẳng ngần ngại mà dùng công pháp bí truyền của Ưng tộc ra để chiến đấu cùng với Diệp Lạc Hy.
Chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc cả hai lao vào đánh giết nhau thì trên bầu trời cũng chỉ còn hiện lên hai vệt sáng một đỏ một xám trắng, đánh nhau tóe lửa trên bầu trời.
“Rốt cuộc là chủ nhân đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Lợi hại đến khó tin.” Dực Minh Hiên kinh ngạc mở lớn đôi mắt nhìn trận đánh của hai đại linh thần trước mắt.
Thật sự quá mức phô trương, quá mức kinh ngạc rồi.
“Tiểu thái tử khó tin cũng phải.
Bản thân chúng ta cũng khó tin cơ mà.” Một tiểu đội trưởng của một tốp lính nói với Dực Minh Hiên: “Ban đầu chúng ta cũng không thể nào tin được đâu.
Sau này khi được tướng quân huấn luyện, công nhận thực lực thì chúng ta mới biết được tướng quân lợi hại đến cỡ nào nha.
Tướng quân nhà chúng ta lợi hại nhất đó.”
“Phải phải.” Một tiểu đội trưởng khác nói rằng: “Ở Thiên giới này có ba vị Chiến Thần nổi danh nhất, một là vị Chiến Thần lão luyện Lâm Túc thượng thần.
Hai là Dương Tiễn đại nhân và ba chính là Lạc Hy tướng quân nhà chúng ta đó.”
Dực Minh Hiên gật gù đã hiểu.
Hắn hiểu vì sao Cơ nhi của hắn lại có thể đi theo và phò tá, một lòng trung thành với Diệp Lạc Hy rồi.
Một chủ nhân xuất sắc như vậy, cũng khiến hắn phải tự nguyện cúi đầu mà phục tùng rồi nha.
Quá uy vũ rồi.
Keng!
Một tên ưng tộc khác muốn đánh lén Dực Minh Hiên, lại bị một kiếm của hắn đánh văng ngược lại, lực đạo tuy nhìn nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng kỳ thực nội lực lại vô cùng khủng khiếp.
“Nhưng ngài là gì của tướng quân mà tướng quân lại có thể tin tưởng giao cả một cánh quân quan trọng ở phía này cho ngài thế? Trông ngài có thực lực cũng chẳng vừa.
Tại sao chúng ta chưa từng thấy ngài lên Cửu Trùng Thiên trước đây?” Một tiểu đội trưởng khác tò mò hỏi hắn.
“Ta ấy hả?” Hắn chỉ tay vào mình đầy ngạc nhiên rồi khẽ cười: “Ta là tiểu hiền tế tương lai của tướng quân nhà các vị nga~”
Mọi người vì câu nói này của hắn mà chú ý vô cùng, sau đó nhíu mày hỏi rằng: “Này đại tráng sĩ à.
Ta nói ngài nghe nha.
Chủ tướng nhà chúng ta chưa thành thân đâu đó.
Lấy đâu ra khuê nữ cho ngài lấy mà đòi lấy ngon ơ vậy?”
Dực Minh Hiên gãi gãi má cười: “Ha ha ha, ta không có hứng thú với con gái nhà chủ nhân.
Ta nói chính là Cơ nhi nha~”
Viêm Cơ là linh thú của Diệp Lạc Hy thuộc hỏa căn.
Được xem như nữ Vương hỏa căn, xinh đẹp lộng lẫy như một nữ vương kiêu kỳ.
Nữ vương ấy lại lạnh lùng, thanh tao mà thoát tục.
Tuy nhiên, nàng ấy lại là một người rất kiệm lời và ít nói, khác với tính cách của Mi nhi cô nương và Thanh nhi cô nương, càng khác với tính cách kiêu ngạo mà nóng nảy của Liên nhi cô nương, nhìn thế nào cũng trông vô cùng thanh nhã, dịu dàng mà cao quý, tạo cho người ta cái cảm giác với mà không tới.
Tuy nhiên, Dực Minh Hiên lại tự tin tới mức, hắn tin rằng dù sớm dù muộn, hắn cũng có thể theo đuổi thành công Cơ nhi của hắn.
“Ngươi chắc không đó? Dù sao thì Viêm Cơ cô nương cũng là một người vô cùng cao quý đó.
Tướng quân rất yêu thương Viêm Cơ cô nương, ngươi mà dám làm gì quá phận, coi chừng tướng quân nhà chúng ta đem ngươi ném xuống lò bát quái, luyện thành đan dược nha.” Bọn họ vỗ vai Dực Minh Hiên, cười gượng gạo.
Dực Minh Hiên lộ ra một nụ cười ôn nhu mà mê đắm: “Đương nhiên là ta phải khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta chứ.
Cơ nhi của ta là trân bảo trên đời này đó.
Ha ha ha.”
Chúng nhân xung quanh: ôi chao, tiểu tử này có biết là hắn với Viêm Cơ cô nương chênh lệch nhau bao nhiêu tuổi không thế?!
“Khụ! Thất lễ rồi.
Được rồi.
Chủ nhân nói sau khi chúng ta bắt được đám này liền đem đến đại tiền sảnh gặp Tam Lang hoặc Ma Long.
Đi thôi, áp giải chúng đi thôi.” Hắn cười gượng gạo.
Bên phía Diệp Ngọc, Diệp Tu và Viêm Cơ diễn ra cũng vô cùng thuận lợi.
Tuy nhiên, ngoài trận tránh đánh đến tóe lửa trên bầu trời kia, vẫn còn hai trận đánh lớn ở cổng chính, chính là Tam Lang đấu với Hạ Lục Đình và Ma Long đấu với Hạ Miên.
Rầm!
Đất đá từ trên đều đổ ầm ầm xuống.
Khói bụi tan đi, dường như Viêm Cơ đều bảo vệ cho bọn họ không dính bất cứ một hạt bụi nào.
Diệp Liên từ không gian của nàng trở ra, trên người của nàng vẫn còn dính chút máu me, nhưng dường như nó cũng không làm cho Diệp Liên giảm đi vẻ kiều diễm của mình.
Nàng chống hông cười ha hả rồi nhìn thấy hai trận đánh nảy lửa của Tam Lang và Ma Long ngoài kia, nói vọng ra rằng: “Tiểu Long, Tam Lang, hai người còn tính chơi trò mèo vờn chuột đến khi nào nha? Kết thúc nhanh một chút rồi chúng ta còn đi giải quyết chuyện của Ưng tộc nữa.
Ta không có cả ngày để làm mấy chuyện vô bổ đâu nhé!”
Hả?
Diệp Liên nhìn bọn họ ngạc nhiên, nàng liền giải thích: “Thực lực của hai người bọn hắn đều vô cùng khủng khiếp đó nha.
Chẳng qua mấy ngày nay hai người họ không có gì làm cho nên chán quá, tìm vài “con mồi” giải sầu ấy mà.
Chứ hai con chim non kia đâu có đủ cho hai người bọn hắn chơi đùa đâu?”
Cho nên, ở đây kẻ mạnh thực sự chỉ có Hạ Tử Hiên thôi chứ gì?
“Ma Long, Tam Lang, chơi đã chưa?” Diệp Lạc Hy đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, đồng thời cũng nhìn về phía Tam Lang và Ma Long đang vờn đối thủ ở cách đó không xa.
"Chủ nhân?”
“Tướng quân?”
Mọi người nhìn thấy Diệp Lạc Hy trở lại, cả người còn không đổ ra một giọt mồ hôi nào, đã vậy còn vô cùng thảnh thơi nữa.
Mà, trận đấu trên trời cũng đã kết thúc tự bao giờ.
Hạ Tử Hiên đã bị Diệp Lạc Hy đập cho bất tỉnh, nằm thẳng cẳng ở cách nàng vài bước chân, bộ dạng bầm dập của lão ta thê thảm khó tả nổi.
Nghe Diệp Lạc Hy gọi, Tam Lang với Ma Long cũng thôi không dỡn nữa.
Tam Lang liền lấy từ trong không gian ra một cây thiết chùy to lớn rồi đập mạnh về phía Hạ Lục Đình, khiến gã ta văng mạnh rồi đập vào tường, hộc ra máu rồi bất tỉnh.
Còn Ma Long liền lấy từ trong