“Ca ca.” Một đứa trẻ bé xíu, đôi chân nhỏ nhắn, lon ton chạy về phía một tiểu hài tử lớn hơn một chút.
Hài tử lớn kia đưa tay ôm trọn đứa nhỏ ấy vào lòng, rồi bế lên cao, xoay vài vòng rồi hỏi đứa nhỏ rằng: “Hôm nay A Dật ngoan của ca ca, đệ có quấy khóc a nương đệ hay không?”
“Không có nha.
Hôm nay đệ rất nghe lời.
Đệ còn ăn hết hai bát cơm đấy.
Ca ca, ca thấy ta có giỏi không?” Đứa trẻ cười một cách vô tư và hôn nhiên.
Hài tử lớn ôm lấy hài tử nhỏ vào trong lòng, nói rằng: “Nếu đệ đã giỏi đến như vậy, ca ca dẫn đệ đi chơi, chịu không?”
“Nhưng mà phụ thân nói đệ không được đi chơi cùng ca ca.
Ca ca, đệ lại muốn cùng ca ca trốn khỏi phụ thân.
Ca ca, ca dẫn đệ theo được hay không?” Đệ đệ ngây thơ đã hỏi ca ca một cách hồn nhiên như vậy.
“Hảo.
Ta dẫn đệ cùng đi.”
Đó là một câu chuyện lúc nhỏ, cũng là một lời hứa lúc nhỏ mà sâu thẳm trong tim Hạ Tử Dật không muốn nhớ đến, càng không muốn nhắc đến.
Trong ký ức của Hạ Tử Dật, Hạ Hàn Không là một huynh trưởng vô cùng yêu thương y.
Cái tên Tử Dật này cũng là do chính Hạ Hàn Không đặt cho.
Chim ưng non vừa mở mắt đã có nhận thức rất rõ ràng.
Y nhớ, đôi bàn tay đầu tiên bế y lên từ chỗ vỏ trứng vỡ nát không phải là nương, mà là Hạ Hàn Không.
Trong số thăm lẻ dùng để đặt tên cho y, cũng là bống trúng cái tên Tử Dật này của hắn.
Hạ Hàn Không khác với Hạ Tử Dật.
Phụ thân của Hạ Hàn Không và phụ thân của y tuy không phải là huynh đệ ruột thịt, nhưng hai người họ kết thân còn hơn cả ruột thịt.
Nhưng những chuyện trong tương lai về sau lại khiến Hạ Tử Dật thật sự không thể tin được.
Nghĩ lại thì, tất cả đều là do y quá nhu nhược, không thể bảo vệ được hắn mà thôi.
Thật ra năm đó, Hạ Tử Hiên đã sớm nhìn ra được năng lực của Hạ Hàn Không.
Thậm chí, ông ta còn ám ảnh với một giấc mộng của tiên tri trong tộc, rằng sau này Hạ Hàn Không sẽ là người cắm xác ông ta lên cọc thiêu.
Năm Hạ Hàn Không tròn năm mươi tuổi, Hạ Tử Hiên đã muốn bóp chết hắn, nhưng đã bị a nương của hắn phát hiện ra.
Sau đó, a nương của Hạ Hàn Không đã biết chuyện, dù nương hắn và nương y đều cố gắng bảo vệ hắn, nhưng Hạ Tử Hiên chính là con thú vô nhân tính.
Hắn giết thê tử, lại dùng lửa căn đốt cháy a nương của hắn.
Chuyện này là do chính Hạ Tử Dật y chứng kiến từ đầu tới cuối.
Ông ta đã dùng muội muội Hạ Miên đe dọa y, buộc y phải trở thành con rối của ông ta.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Tử Dật có mấy phần rùng mình.
Muội muội y vừa chào đời không được bao lâu đã mất mẹ, đến người làm ca ca như y cũng không thể bảo vệ được nàng.
Nàng bị ông ta đưa đi, còn đưa đi đâu thì y tuyệt nhiên không hề hay biết.
Sau này, a nương hắn chết, hắn bị đưa lại về tộc.
Để bảo vệ chính mình cùng muội muội còn nhỏ, y buộc phải làm theo lời của Hạ Tử Hiên.
Chính là, y phải hành hạ Hạ Hàn Không, khiến hắn sống không bằng chết, khiến hắn phải khổ sở nhất có thể, để hắn chết đi một cách uất hận nhất.
Có như vậy, Hạ Tử Hiên mới cảm thấy hả lòng hả dạ.
Mỗi lần y khinh bỉ Hạ Hàn Không xong, chính y cũng phải kinh tởm bản thân mình, không ngừng nôn mửa, tưởng chừng như sức lực cả người đều bị rút cạn.
Và mỗi lần Hạ Hàn Không bị đám người đồng tộc đánh đập, Hạ Tử Hiên đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường và lạnh lùng đến sợ, nhưng tay lão ta đều vỗ lưng y mà nói rằng: “Con làm tốt lắm.
Thế mới là con trai ta.
Hãy nhớ, những kẻ dám gây cản trở cho con, con phải khiến chúng sống không bằng chết, phải khiến chúng cảm thấy bản thân mình là hạ đẳng, hiểu chưa?”
Hạ Tử Dật lúc đó cũng chỉ có thể cúi đầu, đáp lại một tiếng “Vâng” nặng trĩu.
Hắn không hề biết chuyện này, hắn chỉ biết là sau đó, a nương đã đem hắn rời khỏi tộc sau khi nghe tin phụ thân hắn tử trận sa trường.
Rồi sau đó, a nương hắn đột ngột qua đời.
Hắn bị đưa trở lại Ưng tộc và sống một cuộc sống không khác gì địa ngục trần gian.
Thật ra, phụ thân hắn nào có tử trận gì cho cam? Là phụ thân của y đã giết huynh trưởng đoạt chức trưởng tộc đó.
Chuyện này mãi về sau, sau khi Hạ Hàn Không rời tộc, y cũng mới được biết.
Là Hạ Tử Hiên trong khi say rượu đã nói cho y biết.
Trong mắt Hạ Tử Hiên chỉ có sức mạnh, quyền lực và tiền.
Còn lại, dù là thê hay là nhi, dù là huynh hay là đệ, dù là phụ hay là mẫu, tất cả, tất cả đều chẳng có gì quan trọng trong mắt ông ta.
Cho nên, y bất đắc dĩ phải trở thành kẻ bắt nạt Hạ Hàn Không để có thể bảo toàn mình và muội muội còn chẳng biết đến sự tồn tại của y.
Chỉ khi Hạ Tử Hiên nhìn thấy bản chất của Hạ Tử Dật y giống như ông ta, ông ta mới để yên cho hai huynh muội bọn y được sống.
Năm đó, khi Diệp Lạc Hy đến Ưng tộc và chính nàng ta cũng đã nhìn ra được tài năng thiên bẩm của Hạ Hàn Không, nàng ta đã muốn đưa Hạ Hàn Không rời đi.
Đương nhiên là Hạ Tử Hiên không đồng ý.
Ưng tộc còn non như Hạ Hàn Không khi đó, đúng là giữ lại không có ích lợi gì.
Nhưng trong Ưng tộc có một loại dược liệu.
Dược liệu này được xem như bí đó là bí truyền của Ưng tộc.
Có vài phần tàn nhẫn khi luyện thành dược này.
Nó không phải là dược bình thường.
Nó cần đến kim đan của một vị trưởng lão đi trước đã ngã xuống làm tâm dược để luyện thành.
Cho nên mới có chuyện bất cứ ai, chỉ cần sở hữu dòng máu của loài chim, uống dược này vào đều hoàn toàn có thể thức tỉnh được bản năng của dòng máu mà họ đang mang trong người.
Đương nhiên, Hạ Tử Dật cũng vinh hạnh có được một viên.
Tuy nhiên, Hạ Tử Dật không sử dụng thứ này, và y cũng thề rằng bản thân sẽ tuyệt đối không sử dụng đến thứ này.
Bởi vì đây là Hạ Tử Dật y nợ Hạ Hàn Không, y muốn dùng nó để trả lại cho