“Ngươi còn có gì muốn nói sao?” Ngọc Thanh Nguyên nhìn Nữ Oa, nhìn nét mặt đầy đăm chiêu cùng lo âu của nàng mà gặng hỏi.
“Lão sư.” Nàng cúi đầu ôm quyền hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn mà hành lễ.
Nữ Oa rất canh cánh trong lòng vì Diệp Lạc Hy.
Tuy chẳng hiểu vì sao, nhưng điều này dường như đã trở thành bản năng của nàng, và nàng cảm thấy như mình đang phải chăm sóc cho Diệp Lạc Hy, như một nghĩa vụ.
Nàng không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi nhìn thấy Diệp Lạc Hy có thể thanh thản, hoặc có chút vui vẻ đều khiến nàng hạnh phúc.
Có lẽ biết đâu, Nữ Oa đối tốt với Diệp Lạc Hy chẳng phải vì hai chữ “tỷ tỷ” ấy.
Nàng sợ nàng sẽ giống Độc Cô Tư Dạ, sẽ xem đứa trẻ ấy thành thế thân của tỷ tỷ mà nàng kính trọng hơn bất cứ ai – Ngọc Tỷ thần quân.
Nàng không muốn như vậy, và nàng cũng không phải là Độc Cô Tư Dạ, tuyệt đối không phải là Độc Cô Tư Dạ.
Đó cũng chính là lý do vì sao ông muốn đến đây để trò chuyện cùng nàng, ngay trên đất Thánh của Nữ Oa.
“Chẳng hay ngài lặn lội đường xa như vậy đến gặp ta, là vì sao?” Nữ Oa đích thân ướp trà mời thầy.
“Ngoài chuyện của tiểu nha đầu Lạc Hy ra, ta còn chuyện gì có thể nói với con sao?” Ngọc Thanh Nguyên thở dài.
Ông nhìn Nữ Oa, lại thấy thấp thoáng sự buồn bã cùng thất vọng.
Nếu như một ngàn ba trăm năm trước ông không tàn nhẫn đuổi Nữ Oa ra khỏi Cửu Trùng Thiên, có lẽ kết cục về đứa trẻ thất lạc từ lâu của nàng cũng không rơi vào kết cục bi thảm đến như vậy.
Mà chính bản thân ông cũng không cảm thấy tội lỗi muốn chết khi đối mặt với đứa cháu gái đã sớm không có cảm tình gì với ông.
Bởi có lẽ, bên cạnh đứa trẻ ấy đã có người xứng đáng hơn ở cạnh rồi.
“Sư phụ.
Con không biết là người xem muội ấy giống thế thân của tỷ tỷ con, hay là người chú ý đến muội ấy vì muội ấy là đồ đệ mà Độc Cô Tư Dạ tâm đắc.
Nhưng con xin người, đừng làm khó muội ấy, được chứ?” Nữ Oa nhìn ông, tha thiết.
“Con vẫn như vậy, chưa từng gọi Độc Cô Tư Dạ là tam sư huynh, chưa từng gọi Lâm Túc là đại sư huynh, chưa từng xem Khang Tư là một nam tử, nhỉ?” Ông khẽ cười.
Lại nhìn Nữ Oa – người đã sớm không còn là tiểu nha đầu ngang ngược năm nào – ông hỏi: “Diệp Lạc Hy kia và con đều không chung máu mủ, không phải ruột thịt, vậy thì con nói xem, con với nha đầu ấy là gì? Con thực sự xem nàng là tỷ muội ư? Nàng đáng lý phải gọi con một tiếng nãi nãi mới đúng đấy.” Ông bật cười.
Nữ Oa lắc đầu: “Muội ấy là Diệp Lạc Hy, mãi mãi là đứa trẻ mà Nữ Oa con muốn bảo vệ, yêu thương.”
Ông khẽ cười, sau đó ông lấy ra một mảnh ngọc bội đã khuyết một nửa, hỏi Nữ Oa: “Con có biết mảnh ngọc này, có ý nghĩa gì không?”
“Là một phần của nghiên mực năm đó đã sinh ra tỷ tỷ của con?” Nữ Oa thản nhiên.
Đây là điều mà nàng luôn tự hào nhất mỗi khi nhận người – một cái nhìn là đã nhìn ra rồi.
“Năm đó Ngọc Tỷ vỡ ra từ chiếc nghiên mực làm từ đá Vạn Sinh của ta.
Sau đó, đứa nhỏ này lớn lên vô cùng hoạt bát cùng dễ thương.
Sau đó…” Ông nhớ lại một vài chuyện cũ, chỉ cảm thấy tiếc nuối, muốn nói lại thôi.
Đến Nữ Oa cũng phải khó xử vì không muốn nhớ đến đoạn giai thoại này.
Đoạn, ông tiếp: “ Con biết không? Dường như, ta đã tìm thấy cháu gái của ta, con gái của tỷ tỷ con rồi.”
Nữ Oa ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Thanh Nguyên, kinh ngạc mà cũng gấp gáp: “Đứa bé ấy ở đâu?”
Ngọc Thanh Nguyên nhìn Nữ Oa, nhíu mày: “Con có tin lời ta nói hay không?”
“Lão sư, người không cần hỏi như vậy.
Con tin người, tuyệt đối tin tưởng người trong chuyện này.
Người nói đi, đứa bé ấy đâu?”
“Nó chính là tiểu nha đầu Diệp Lạc Hy.
Nó là con gái của Ngọc Tỷ và….
Và tiểu tử thối Ma Thần Thạch gì gì kia nữa.” Ngọc Thanh Nguyên nghiến răng.
Đến bây giờ ông vẫn không khỏi tức giận trước tên khốn nạn đó đã khiến con gái ông có thai, rồi lại ôm sủi đi đâu chẳng biết, bỏ lại cháu gái ông chịu khổ lâu như vậy, ông cũng không thể đường đường chính chính nhận người thân.
Thật khiến ông tức chết đi được.
“Hắn tên Diệp Vân Kiệt.
Đến Cửu Lâu Xà Tà Thần kia, gã đó cũng từng mang họ Diệp.” Nói đến đây, tự nhiên Nữ Oa ngờ ngợ ra điều gì đó, sau đó nàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào sư phụ.
Người không hề trốn tránh cái nhìn đầy kinh ngạc này của nàng, chỉ nói: “Con đã đoán đúng rồi đấy.
Diệp Lạc Hy là con gái ruột của Diệp Vân Kiệt, và cũng là con gái của tỷ tỷ con, Ngọc Tỷ thần quân.”
Và đồng thời, nó cũng là cháu gái của ta, là chất nữ của ta.
Nữ Oa ngây ngốc một hồi, tựa hồ như không tin, sau đó lại nở ra nụ cười đầy bất lực.
Dường như chính nàng cũng không biết phải nói cảm xúc khó tả suốt thời gian qua của mình là gì.
Có lẽ, Lâm Túc kia cũng đã biết chuyện này.
Lão đó cũng không muốn cho nàng cùng tiểu nha đầu của nàng nhận mặt người thân thì thôi, đã vậy còn để nó ở bên cạnh Đế Quân chịu khổ, thật sự là quá đáng lắm rồi!
“Nữ Oa, ta muốn nói chuyện này với con là ta có ba việc ta muốn con chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
“Sư phụ cứ nói.” Nữ Oa ổn định được chút cảm xúc hỗn tạp của mình xong thì nàng đã lên tiếng.
“Đầu tiên, nha đầu ấy không bình thường.
Nó không phải là Diệp Lạc Hy mà trước đây con từng biết nữ đâu tiểu bát à.
Con có biết, nha đầu ấy trùng sinh trở về từ hai mươi vạn năm sau hay không?” Ông hỏi.
“Muội ấy….
à không.
Đứa nhỏ ấy chưa từng nói với ta, chưa từng nói với ta bất cứ chuyện gì.” Nàng lắc đầu.
“Đúng vậy, nó cũng không muốn nói với ta.
Nhưng xem chừng, hận ý của nó dành cho chúng sinh thiên hạ, cho tam thiên này vô cùng cao, cao đến mức vượt qua sự kiểm soát của bất cứ ai rồi.
Nữ Oa, theo như những gì con biết về Lạc Hy thì….
Chúng ta trong tương lai đã đắc tội nó thế nào? Hà tất phải khiến nó tức giận như vậy?” Ông thật tò mò.
Nữ Oa chăm sóc và ở bên Diệp Lạc Hy rất lâu rồi.
“Nếu như có thể khiến muội ấy hận đến mức ấy, thì chỉ có thể là thù diệt thân, hoặc là thù giết phụ giết mẫu, huynh đệ tỷ muội, đồ nhi của nàng, hoặc người mà nàng cho là thân còn thân hơn cả ruột thịt.
Với tính cách của đứa nhỏ ấy, bình thường thì không sao, nhưng đến khi muội ấy thực sự tức giận thì chỉ cần một mình muội ấy cũng có thể đơn phương độc mã sát phạt trăm vạn hùng binh.” Nữ Oa khẳng định chắc chắn.
“Sao con có thể khẳng định được chuyện này?” Ngọc Thanh Nguyên nhíu mày khó hiểu.
“Trời sinh đa hệ, xác ma hồn thần, mệnh cách nghịch thiên.
Đây chính là những gì mà ngũ hành bát quái đã phán về muội ấy.
Trời sinh muội ấy đã hoàn thiện tất cả các căn linh vốn có trong thiên hạ.
Thân xác muội ấy được sở hữu sức mạnh khủng khiếp của phụ thân.
Linh hồn lại sở hữu hồn lực mạnh mẽ của mẫu thân.
Ngoài trí thông minh, tài năng và thiên bẩm của mình ra, muội ấy còn được phán là mệnh cách nghịch thiên.
Nếu muội ấy muốn, muội ấy còn có thể thay thế vị trí của Mẫu Hoàng thánh tổ.” Nữ Oa vừa nói, khóe miệng không nhịn được lại lộ ra một nụ cười đầy tự hào.
Đây chính là nha đầu nhà nàng đó a.
“Nữ Oa, con có nhận ra không?” Ngọc Thanh Nguyên hỏi nàng: “Lạc Hy đang lừa dối con, lừa dối tất cả chúng ta đấy.
Con không trách nàng sao?”
Nữ Oa khẽ ngừng lại động tác một chút, nàng khẽ lắc đầu, lại gật đầu, tâm tình rối bời một cách không hiểu.
“Tỷ tỷ, xin đừng hỏi ta đang làm gì, đang suy nghĩ điều gì.
Ta chỉ cầu mong tỷ đừng ngăn cản ta, vậy là đủ rồi.”
“Con không biết nha đầu ấy muốn làm gì, nhưng suy cho cùng, nàng chưa từng hành động mà thiếu suy nghĩ.
Con tin nàng sẽ không làm hại chúng ta, sẽ càng không làm những chuyện hại đến chính mình.” Nữ Oa lắc đầu.
Ngọc Thanh Nguyên biết Nữ Oa từ hôm sau khi trở về từ Quang Minh đỉnh đến giờ, nàng vẫn còn rất giận Diệp Lạc Hy.
Một chính là, nàng đã lừa tất cả mọi người chuyện nàng đánh bại Cùng Kỳ để luận thưởng, thăng tiến chính mình.
Hai là, dù nàng biết bản thân có thân phận tôn quý biết bao, nhưng lại chưa từng đòi hỏi nhận người nhà.
Và ba chính là, nam nhân mà nàng chọn.
Cho dù Tứ Đại