Diệp Lạc Hy ngồi trên giường, bộ dáng đã thoát khỏi tiểu oa oa hồ ly năm tuổi xong.
Hiện tại, nàng đang ngồi yên lặng trên giường, hai đầu gối của nàng bầm đến tím đen.
Nhìn kỹ một chút còn có thể thấy rươm rướm chút máu tươi.
Nàng ngồi tĩnh lặng như vậy, mặc cho vết thương như thế nào.
Đến bản thân nàng cũng lười dùng đến thuốc hay bảo ai đó đến giúp nàng trị thương, cứ như vậy mà ngồi lặng lẽ một mình.
Dù là ai cũng không thể đến gần nàng, kể cả Tứ Đại Hung Thú.
Nhưng, chuyện nào ra chuyện đó.
Nàng giận bọn hắn cũng được, không muốn thấy bọn hắn cũng được chứ bọn hắn tuyệt đối không muốn nhìn nàng như vậy.
Bọn hắn không cho phép nàng trở thành như vậy.
Cho nên, bọn hắn đã sử dụng phép ẩn thân và bước vào phòng nàng.
Cánh cửa mở ra, Tứ Đại Hung Thú mang theo vài thứ vào phòng, nhưng không hề hiện nguyên hình.
Dựa theo khí tức, nàng có thể nhận biết được ai đang đến gần mình, nhưng nàng lại không thể thấy bọn hắn.
“Các ngươi vào đây làm gì? Dùng phép ẩn mình ta vẫn có thể cảm nhận được từng người thôi.” Nàng nhíu mày, nhưng rồi cũng từ trên giường mà ngồi dậy nhìn người ta.
“Hy nhi.” Thao Thiết ngồi xuống đầu chân giường của nàng, nói: “Đầu gối, sao không tự trị cho mình?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu, lại ủ rũ.
Hỗn Độn đốt đèn lên, ánh sáng tỏa ra khắp căn phòng tối, có vài phần le lói và quạnh hiu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng vẫn không qua nổi đôi mắt tinh tường của bọn hắn.
Dù cho nàng có dùng kết giới cách âm thì bọn hắn cũng biết, nàng vừa mới khóc xong.
Đôi mắt đỏ hoe thế kia thì dù có ở trong bóng tối, bọn hắn cũng có thể thấy được.
“Nữ Oa đối với nàng quan trọng lắm mà, đúng không?” Cùng Kỳ mở nắp cao thuốc ra, dùng cao lanh lành lạnh khẽ thoa nhẹ lên đầu gối của nàng, cẩn cẩn dực dực, tựa hồ như hắn sợ, chỉ cần bản thân mình mạnh tay một chút sẽ động đau nàng.
“Hức!” Diệp Lạc Hy lại tủi thân, nàng lại bật khóc thêm lần nữa.
Nhưng lần này bọn hắn không thể an ủi được nàng, chỉ có thể để cho nàng yếu đuối ở đây khóc ra thôi.
Dù sao, ít nhất thì nàng cũng có thể ổn định được tâm tình của mình nhiều hơn.
Suy cho cùng, lần này thì đúng là nàng đã có lỗi với Nữ Oa rồi.
Nữ Oa kia không chỉ là di nương mà sống qua hai đời, người từ đầu đến cuối thực sự lo lắng cho nàng, thực sự yêu thương và quan tâm nàng cũng chỉ có mình Nữ Oa.
Thậm chí, cái ngày nàng ở trong ngục tối, trước khi bị đưa sớm lên Tru Tiên Đài, Nữ Oa không thể gặp nàng nhưng vẫn sai bảo đám tinh linh đem linh dược đến cho nàng.
Ba trăm năm trong ngục Vô gián không ai biết tung tích của nàng, là Nữ Oa lên trời xuống bể, đi khắp nơi để tìm nàng, kết cục đến phút cuối cũng chỉ có thể phải dùng đến thần quang hộ thể của bản thân để bảo toàn mạng cho nàng.
Từ khi nàng bước lên Cửu Trùng Thiên, từ khi nàng gặp Nữ Oa, người duy nhất bầu bạn với nàng cũng chỉ có Nữ Oa.
Người cẩn thận chỉ bảo nàng như mẫu thân cũng chỉ có Nữ Oa.
Người đã bôi thuốc cho nàng sau mỗi trận đòn roi của Đế Quân, là Nữ Oa.
Người duy nhất lên tiếng bênh vực nàng khi Thanh Hà tiên tử giá họa nàng, cũng chỉ có Nữ Oa.
Và hình bóng của người duy nhất khóc thương cho thân phận của nàng lúc nàng chết đi, chung quy cũng chỉ có Nữ Oa mà thôi.
Vậy mà đời nàng sống lại, bất đắc dĩ Diệp Lạc Hy nàng cũng phải lừa dối Nữ Oa đến hai lần.
Đầu tiên chính là câu chuyện nam sủng.
Thứ hai chính là chuyện trúng độc của Cùng Kỳ.
Cả hai lần nàng đều khiến Nữ Oa lo lắng hết mực, thật sự tất cả đều khiến Nữ Oa phải chạy đông chạy tây lo cho nàng.
Và đến ngày hôm nay nữa.
Nàng thực lòng không biết mình phải đáp trả lại Nữ Oa như thế nào.
Lần này quả thực là Diệp Lạc Hy đã trải qua những chuyện quả thực không may.
Nhưng mà, quãng đường mà họ phải đi thật xa, xa lắm.
Sự hi sinh và mất mát để đạt được thứ to lớn hơn là điều không thể không xảy ra.
Đến cả chuyện hôm nay cũng là một ví dụ.
Nếu như tương lai, Diệp Lạc Hy có thể ngăn chặn được Thánh Chiến bảy ngày xảy ra, đổi lại Nữ Oa không phải luyện hóa bản thân thành thạch để vá trời mới là chuyện tốt mà nàng nên nghĩ.
“Được rồi, nàng đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.” Hỗn Độn đưa tay lau nước mắt cho nàng, sau khi nàng đã khóc đến khô cả mắt rồi.
Tiếng nức nở cũng đã thôi phát ra.
Nhưng, tại sao nàng lại trông thẫn thờ như vậy?
“Nàng xem, so với những việc nàng đã làm cho tới thời điểm hiện tại, liệu đã bằng một phần chúng ta chưa?” Cùng Kỳ nở một nụ cười ôn nhu, ánh mắt hắn ánh lên sự yêu thương và chiều chuộng vô vàn cho nàng, nói rằng: “So với việc nàng bảo vệ người mà mình yêu quý, dù là lừa gạt họ thì đến cuối cùng, những gì nàng đã làm đều xứng đáng.
Không như chúng ta, Hy nhi à.
Cho dù bọn ta có chết đi chăng nữa, thì hàng vạn sinh linh đồ thán dưới tay chúng ta, chúng ta có rửa cũng không hết tội.
Kẻ đáng chết phải là chúng ta mới đúng.
Nàng hiểu không.
Nàng không có lỗi gì cả.
Hy nhi.”
Diệp Lạc Hy đột nhiên nhào đến ôm lấy những người trước mặt nàng lúc này, chính là bọn hắn.
Nàng nói trong tiếng nấc nghẹn: “Hứa với ta, sau này đừng rời bỏ ta mà đi.
Cho dù phải hồn phi phách tán, ta cũng nhất định phải đem ta đi cùng.
Đừng bỏ ta lại một mình, được không?” Chúng sinh đồ thán muốn báo thù bọn hắn thì sao? Nàng cũng sẽ là kẻ sẽ chịu chung số phận với bọn hắn.
Dù cho có tan nát tận linh hồn, điều đó đều xứng đáng.
Con người của Diệp Lạc Hy vô cùng đơn giản.
Chỉ cần cho nàng một chút ấm áp và ôn nhu, nàng sẵn sàng đem cả thiên hạ đến cho kẻ đã cho nàng sự ấm áp nhỏ bé ấy.
Nhưng chỉ cần kẻ đó làm đau nàng, đau đến mức nàng không chịu đựng được nữa thì đến lúc đó, đến sự khoan