Lạc Hy thượng thần bệnh cũng năm ngày.
Và năm ngày này, cũng là lúc nàng có rất nhiều, rất nhiều thay đổi.
Lúc nàng trở lại, cũng là lúc một con người khác trở về.
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy… nó dường như cũng trở nên trầm lắng hơn rất nhiều và nàng cũng trở nên vô cảm hơn đôi chút.
“Lạc Hy, Đế Quân gọi muội đến Đông cung của người để nói chuyện.” Thanh Loan đến báo với nàng.
“Nếu thực gấp thì hẵng gọi ta.
Còn nếu như muốn nói chuyện thường nhật thì thôi.
Thứ lỗi cho ta không có thời gian đến cùng người trò chuyện.” Diệp Lạc Hy vẫn không mảy may ngẩng đầu lên khỏi chồng công văn.
Nàng ghét đến Đông Cung.
Ở đó có kẻ mà nàng không muốn gặp.
Đồng thời cũng có kẻ mà nàng chán ghét đến tận xương tủy.
“Chuyện này rất gấp.
Hôm nay là đại lễ thỉnh tiên, để các vị thượng thần đón nhận các vị thần quân mới từ phàm giới lên tam thiên mà, không phải hay sao? Đế Quân đã chọn ra một vài người thích hợp để ở cùng muội, cũng xem như là tiện giúp muội làm việc hơn.
Muội có muốn đến….”
Thanh Loan còn chưa nói xong thì đã bị cái nhìn lạnh ngắt và vô cảm của Diệp Lạc Hy làm cho sợ hãi.
Nàng chỉ có thể ngậm miệng và nuốt nước bọt một cái ực, rồi hỏi: “Không lẽ muội không thể giúp bọn họ được sao? Ai cũng háo hức muốn chọn cho mình vị tiểu tiên quân tốt một chút làm đồ đệ.
Muội đồng ý đi mà.
Dù sao thì Đế Quân cũng đã chọn cho muội vài kẻ được việc lắm.
Muội không cần phải thức đêm nhiều để làm việc nữa.”
Diệp Lạc Hy dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Loan, nàng khẽ cười rồi nói: “Bổn thượng thần chỉ có duy nhất mười hai đồ đệ ở Diệp phủ, ngoài ra không cần ai đến bái ta làm sư nữa.
Thanh Loan tỷ tỷ, đúng là Đế Quân cùng tỷ có ý tốt cho ta, nhưng nó không cần đâu.
Nếu Thanh Loan không còn việc gì nữa, xin tỷ tỷ đừng làm phiền ta.
Sắp tới ta còn rất nhiều sự vụ trong người, thứ cho ta không thể tiếp tỷ.”
Nói rồi, Diệp Lạc Hy lại tiếp tục cúi xuống, với tay lấy con dấu bên cạnh, ấn xuống một cái, lại tiếp tục cúi đầu xuống và viết lách sổ sách chất cao như núi trước mắt.
“Lạc Hy à, muội vất vả nhiều ngày.
Đế Quân thương muội, cho nên mới chọn ra vài vị tiểu tiên quân có ích lắm.
Muội có thể không nhận như đệ tử nhưng có thể xem như chân sai vặt kia mà?”
“Phủ ta còn thiếu người đến như vậy hay sao?” Diệp Lạc Hy nhàn nhạt hỏi một câu.
Thanh Loan cảm thấy khó xử cực kỳ.
Từ sau khi Diệp Lạc Hy bệnh trở dậy, cả người dường như thay đổi rất lớn, cũng rất đáng sợ.
Nhưng điều đó còn chưa dừng lại khi chính tính khí của nàng cũng thay đổi đến mức, hầu như cả Diệp phủ lúc nào cũng tỏa ra một sự lạnh lùng khó tả mà từ trước đến nay, nơi này chưa hề có.
“Muội vẫn còn giận chuyện Đế Quân thiên vị và dúng túng kẻ hại muội? Hay là muội trách người ham mê công việc ở Ma giới mà bỏ mặc muội sống chết mười bảy ngày trên giường bệnh sao? Lạc Hy, Đế Quân quả thực là quá bận rộn, cho nên mới….” Thanh Loan ướm hỏi Diệp Lạc Hy.
Nhưng dường như nàng chẳng có gì giao động, chỉ thấy nàng nói: “Giận hay không giận? Ta có tư cách gì để nói với người sao?”
Thanh Loan khá ngạc nhiên trước phản ứng này của Diệp Lạc Hy.
Không lẽ, muội ấy đã thất vọng đủ rồi, cho nên đã sớm không cầu xin bất cứ điều gì từ Đông Cung nữa hay sao? À không.
Muội ấy chưa từng cầu xin điều gì mới phải.
Diệp Lạc Hy của bây giờ, sao Thanh Loan thấy nàng đột nhiên thay đổi nhiều quá.
Không lẽ bệnh xong khiến tâm tình con người ta thay đổi sao?
“Lạc Hy, muội….” Thanh Loan còn định thanh minh cho chủ nhân nhà mình thêm vài câu nữa thì lại nghe nàng nói rằng: “Sự quan tâm của Đế Quân quý giá quá, Diệp phủ ta trên dưới đều gánh không nổi, chỉ có thể đem sự quan tâm ấy trả lại cho Thanh Hà tiên tử mà thôi.”
Thanh Loan cứng cả miệng, nói không được câu nào.
Đoạn, Diệp Lạc Hy dừng bút, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thanh Loan, nói rằng: “Nếu tỷ hỏi ta chuyện ta có giận người không? Có oán trách người không? Hay là ta có ghét người không thì… Ta đã triệt để thất vọng từ rất rất lâu rồi.
Lâu tới độ chính ta cũng chẳng nhớ là từ khi nào nữa.”
Thanh Loan sững người một chút.
Diệp Lạc Hy nói rằng: “Nói với Đế Quân, xin ngài đừng phí sức.
Diệp Lạc Hy ta dù cho có phải vắt kiệt máu ra để làm việc, cũng sẽ không phiền đến Đông Cung của người lo lắng đâu.
Xin hãy yên tâm.”
….
“Nó đã nói thế à?” Đế Quân dời mắt lên nhìn Thanh Loan, kinh hoảng hết sức.
“Vâng, muội ấy đã nói như vậy.
Thái độ cũng hờ hững lắm.” Thanh Loan sau khi báo cáo xong, cũng muốn lui ra.
Nhưng xét theo tình hình này của Đế Quân, Thanh Loan lại không cam lòng.
“Chủ nhân, muội ấy đã không muốn nhờ đến sự quan tâm của người rồi.
Không phải như vậy rất đúng ý của người hay sao? Không lẽ, người hối hận rồi?”
Độc Cô Tư Dạ khẽ giật mình một cái, giống như việc Thanh Loan nói đã trúng tim đen của hắn.
Hắn hỏi: “Thanh Loan, ngươi nói cho ta nghe đi.
Có phải hay không ta đã làm một sư phụ thất bại lắm sao?”
Hắn chờ đợi một câu trả lời của Thanh Loan.
Chờ đợi hi vọng Thanh Loan – kẻ đã ở bên hắn nhiều năm như vậy, cũng chứng kiến cả quá trình hắn nuôi dạy Diệp Lạc Hy – hãy cho hắn một câu trả lời làm hắn có thể an tâm.
Nhưng Thanh Loan lại thở dài một tiếng nghe vô cùng nặng lòng mà trả lời hắn rằng:
“Đế Quân, ta chỉ cảm thấy may mắn khi bản thân ta là linh thú ký khế ước cùng ngài chứ không phải là đồ đệ của ngài.
Nếu như ta là Diệp Lạc Hy, chi bằng ta sớm chết đi cho xong.”
Đế Quân nhìn Thanh Loan, cái nhìn đầy sự kinh ngạc, thảng thốt khổ sở và khó nói.
Không lẽ hắn quay lại vào thời