Diệp Lạc Hy từ buổi họp nghị sự trở về, đã nghe đám đồ đệ của nàng báo lại rằng nãi nãi của nàng – Quang Dao nữ Đế ấy – nàng ấy đến Diệp phủ không thấy nàng đâu, liền ngay lập tức chạy vào trong xem tình hình.
Kết quả là nhìn thấy Quang Dao đang cùng Dao Cơ nói chuyện rôm rả, vui vẻ.
Có điều, hai nàng này chắc cũng cắn hết cả cân hạt dưa rồi nhỉ? Vỏ hạt dưa vương vãi khắp sân, đã vậy còn đem mấy loại thoại bản mà nàng viết từ mấy trăm năm trước ra đọc, vừa đọc vừa tấm tắc khen lấy khen để, đã vậy còn bình phẩm như thật vậy.
Mà hai nàng đọc loại nào nàng không nói, này cứ nhắm vào truyện cấm (cấm trẻ em dưới tuổi thành niên) và truyện đoạn tụ để đọc.
Ôi dời ơi là dời.
Thiên Tôn lão nhân gia, sau này nãi nãi có làm sao thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Này cũng là quá tự tiện rồi đi!
“A! Tiểu Hy Hy, cháu về rồi à?” Quang Dao vẫy tay về phía Diệp Lạc Hy, cười tươi rói, giống như chào đón một người bạn trở về.
“Nãi nãi, Dương phu nhân, hai người đang làm cái gì ở phủ ta vậy?” Diệp Lạc Hy mặt mày đen thui luôn.
“Mồ, chúng ta chán sắp chết rồi, không lẽ cháu còn không cho ta tìm chút thú vui này sao? Cháu không biết là ta đã phải khổ sở và vất vả như thế nào đâu.” Quang Dao bày ra vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng.
Diệp Lạc Hy đỡ trán.
Quang Dao nữ đế a, dù sao đi chăng nữa thì người cũng là một trong hai vị minh chủ trị vì đất Thanh Khâu, hơn nữa người cũng đã năm vạn tuổi rồi.
Tiểu vãn bối ta đây cũng chỉ mới ngót nghét có ngàn tuổi thôi đó.
Nàng liền tịch thu lại chỗ sách mà hai người họ đang đọc, nói rằng: “Thoại bản này là bản giới hạn của ta đó.
Muốn đọc thì bỏ tiền ra mua.
Bảy kim tệ trắng một cuốn.”
“Bản giới hạn?” Dao Cơ khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Là thế nào?”
“Một lần bán ra chỉ bán đúng hai mươi cuốn, tuyệt nhiên sẽ không có cuốn thứ hai mươi mốt đâu.” Nàng vừa nói, vừa ôm chồng sách đưa cho Diệp Tư đi bảo quản.
“Rõ ràng truyện này hay như vậy, kích thích như vậy, tại sao ngươi không đem nó sản xuất ra, bán nhiều hơn chứ?” Dao Cơ nhíu mày: “Thoại bản này của ngươi vô cùng xuất chúng đó.”
Diệp Lạc Hy lắc đầu: “Mỗi lần chỉ có hai mươi bản được xuất ra, đương nhiên giá cả bán ra cũng trên trời.
Một cuốn đấu giá cũng có ít nhất ba mươi kim tệ trắng.
Người nói xem, loại kinh doanh này, có phải là quá lời rồi không?”
“Ba mươi kim tệ trắng một cuốn sách này á?” Hai người đều kinh ngạc, trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy như không thể tin nổi mà phải hỏi lại.
Ba mươi kim tệ trắng? Nhiêu đó đủ nuôi cả một quân doanh tám mươi vạn quân trong một năm đấy.
Này thì đúng là quá nhiều rồi!
Diệp Lạc Hy nhìn Quang Dao: “Nãi nãi, đây là nhà của ta.” Nàng nói.
“Nhưng ta là nãi nãi của con kia mà?” Quang Dao khẽ kéo một góc áo nàng, nũng nịu: “Cháu gái ngoan, đừng keo kiệt như vậy chứ, chia sẻ cho ta một chút đi.”
“Ngươi chia sẻ cho ta một chút đi.
Ta gả Dương Tiễn đến phủ của ngươi.” Dao Cơ thẳng thừng tuyên bố.
Diệp Lạc Hy đỡ trán.
Phù Dung cô nương, ta có lỗi với ngươi rồi.
Linh điệp truyền tin của Diệp Lạc Hy âm thầm tỏa ra ngay lập tức, biến mất hòa vào không khí.
Chỉ trong một khắc (tương đương với mười lăm phút), Ngọc