Đại sảnh rộng lớn, lạnh lẽo và khá tối tĩnh lặng như tờ.
Diệp Lạc Hy và Diệp Đình Tu mắt đối mắt.
Nhìn thì nghĩ rằng hai người không có gì để nói, nhưng thực tế thì cho dù là kẻ nào có mặt ở đây, đều không thể chịu đựng được áp lực khủng bố của hai kẻ này tạo ra.
Crắc!
Choang!
Chén đĩa bằng vàng trên bàn bị áp lực của hai người này gây ra mà hình thành nên các vết nứt vỡ, thậm chí là những cột nhà xung quanh bọn họ được làm bằng đá cẩm thạch cũng rung lắc rất dữ dội, thậm chí là xuất hiện những vết nứt từ dưới lên và trên xuống.
Diệp Lạc Hy và Diệp Đình Tu thử sức nhau trôi qua hai tuần trà, cuối cùng không ai bảo ai mà đều tự động thu về sát khí của mình.
“Không tệ.
Quả nhiên là kẻ trùng sinh trở về giống như ta.
Thực lực của ngươi rất tốt.” Ông ta gật gù.
Diệp Lạc Hy cũng thu lại sát khí, cảm thấy thật mệt mỏi.
Thực lực của Cửu Lâu Xà Tà Thần này, cũng quá là đáng sợ rồi đi.
“Tại sao ngươi không hủy diệt Tam Thiên?” Diệp Đình Tu gõ gõ tay lên thành ghế, nhìn Diệp Lạc Hy đang nhàn nhã gác chân lên bàn, tay thì nghịch một chum rượu trong tay nàng, hãy còn nguyên vẹn.
“Hẳn là ngài đã quan sát ta rất kỹ lưỡng?” Diệp Lạc Hy khẽ cười.
“Ha ha ha, thật ra lão tử ta không quan sát ngươi.
Mà là luôn đi theo ngươi.” Ông ta nói rằng: “Sau khi ngươi cắt đầu ta xuống, linh hồn của ta đã luôn oán hận mà đi theo ngươi.
Tuy nhiên, khi nhìn vào cuộc đời của ngươi, ta lại cảm thấy, biết đâu ngươi và ta có cùng một điểm chung thì sao?”
Diệp Lạc Hy nhìn Cửu Lâu Xà Tà Thần, nàng nói: “Thế thì theo ngài nghĩ, điểm chung giữa ta và ngài là gì?”
Lão ta đứng dậy, nhìn Diệp Lạc Hy một lúc rồi nói: “Đều là kẻ bị phản bội chăng?”
“Ta lại thấy, ngoài huyết thống ra thì ta và ngài chưa từng có điểm nào chung thì phải.” Nàng khẽ cười, nhìn ông ta, lại cho vào miệng một viên kẹo đường.
Ân, kẹo đường của Đào Ngột luôn là ngon nhất.
Nhưng lại nhìn ông ta bằng nửa con mắt mà nói rằng: “Tà Thần đại nhân, dường như ngài có vài phần không hiểu về con người bản thượng thần rồi.”
“Đúng là ta không thể hiểu nổi ngươi.” Ông ta thẳng thắn thừa nhận rằng: “Ngay cả khoảnh khắc ngươi nhảy xuống Tru Tiên Đài kia, dù cho hận ý của ngươi đối với bọn họ rất sâu, nhưng tại sao bây giờ ta lại không thấy một điểm nào hận ý nữa rồi?”
“Nếu như một đời này ta sống lại, được sống cuộc sống của chính mình, cuộc đời do chính mình làm chủ, không phải cô độc chịu đựng rất nhiều thứ một mình, cũng không phải sống cơ cực, đã vậy bên cạnh ta còn có nhiều bằng hữu hơn trước đây.
Đương nhiên, những hận ý trong lòng ta cũng giảm bớt được phần nào.” Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Nếu không, e rằng ngay cái khoảnh khắc ta vừa mở mắt ra, ta đã đồ sát toàn bộ đồ đệ của ta để bảo toàn chính mình rồi.
Còn nữa, cũng nhờ đời này được sống lại, có nhiều thời gian hơn, có nhiều mục đích hơn, sống chậm hơn đời trước, cho nên ta có thể tìm được rất nhiều thứ.
Gia đình, bằng hữu, tiền bạc, quyền lực và cả địa vị.”
Sắc mặt của Cửu Lâu Xà Tà Thần có phần u tối.
Ông lạnh lùng hỏi nàng: “Cho nên, ngươi sớm quên mất hận thù của mình, không còn muốn báo thù nữa, ngược lại còn giúp bọn họ bán đứng ta?”
Diệp Lạc Hy nhìn Cửu Lâu Xà Tà Thần, nói: “Không như ngài – kẻ muốn đem vạn vật hóa thành hư vô.
Bản thân ta lại có nhiều người để bảo vệ, đặc biệt trong đó còn có cả người mà cả hai đời này, ta đều sẽ không bao giờ quên.
Người không chỉ là tỷ tỷ của ta, mà còn là di muội của nương ta, là di nương của ta.
Ta bán đứng ngài, chẳng qua là vì đời trước, sau khi ta cắt đầu ngài xuống thì cũng chính là lúc nàng dùng bản thân luyện hóa và vá trời.
Đến cả cốt nhục của nàng, ta cũng bảo vệ không xong.
Cửu Lâu Xà Tà Thần, sao chúng ta có thể giúp nhau được chứ?”
“Ta biết ngươi rất được nhiều người dân ở nơi mà ngươi từng cai trị, thống lĩnh yêu mến đến mức, chính bản thân ta cũng phải ganh tị với ngươi.” Ông ta gật gù, lại hỏi: “Nhưng tại sao, ngươi vẫn còn làm phản?”
Diệp Lạc Hy nghe hỏi như vậy, thì nói: “Chẳng qua có vài kẻ chướng mắt cũng trở về như ta và ngài đấy thôi.
Nếu như đổi lại, bọn chúng không trở về, ta có thể mở lòng từ bi, hận ít một chút, ít nhất thì cũng chỉ cho chúng chết một cách đau đớn nhất có thể.
Nhưng bây giờ bọn chúng trở về, quấy rối công việc của ta, khiến ta thay đổi ý định.”
“Ồ?” Lão ta bắt đầu hứng thú: “Thay đổi ý định thế nào?”
Diệp Lạc Hy không đáp lại câu hỏi của ông ta, chỉ khẽ nở một nụ cười ngọt ngào mà nói rằng: “Cái đấy còn phải xem tương lai bọn chúng còn sống đến lúc đó hay không đã.”
Cửu Lâu Xà Tà Thần khẽ gật đầu.
Ha ha ha, quả nhiên là người mà ông đã âm thầm quan sát từ lúc ngã xuống ở đời trước cho đến tận bây giờ.
“Tuy nhiên, ta lại không muốn để thiên hạ này trở về hư vô.”
Nghe đến đây, Cửu Lâu Xà Tà Thần cũng gật đầu