Vốn dĩ là thuộc hạ của Cửu Lâu Xà Tà Thần đang chờ ở bên ngoài để đợi Diệp Lạc Hy cùng chủ thượng của bọn họ đàm phán bên trong.
Ban đầu, họ cảm nhận được một sự áp lực vô hình đang xảy ra trong căn phòng đó vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức người ta phải khó thở.
Đoạn, căn phòng lại im lặng, im lặng vô cùng lâu.
Nhưng cái sự lâu đó cuối cùng cũng chỉ êm đềm trong vòng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ sau thì đã trở thành một mớ hỗn độn cùng những âm thanh vang vọng, tạp nham bên trong.
Thật lòng mà nói, tình tình của Cửu Lâu Xà Tà Thần xưa nay là kẻ nóng nảy nhưng lạnh lùng, lại khó cho ai được sắc mặt tốt.
Nhưng vừa nãy, nụ cười của Tà Thần chỉ trong chớp mắt lại đượm mùi tanh tưởi của máu tươi.
Đương nhiên là ai cũng biết rằng, Diệp Lạc Hy kia thực lực không hề thua kém bất cứ đại cường giả nào đang tồn tại trên đời.
Tuy nhiên, liệu rằng một Diệp Lạc Hy với tuổi đời mới hơn thiên niên, liệu có thể đối đầu với một kẻ sở hữu kinh nghiệm thực chiến dồi dào như Tà Thần hay không?
Chỉ có Bằng Di Dạ Xoa là không cho rằng như vậy.
Ưng Đạt Dạ Xoa là kẻ như thế nào? Nếu như không phải thực lực vô cùng cường đại, sao một mình nàng ta có thể chống đỡ gần một nửa Lục Địa Thất Hải suốt mấy trăm năm? Nói Diệp Lạc Hy có khả năng đánh bại Cửu Lâu Xà Tà Thần, điều đó là điều không thể không xảy ra.
Nhưng chỉ bằng lời nói của một mình Bằng Di, sợ rằng sẽ khó mà thuyết phục được những kẻ cường giả ở đây.
Đặc biệt là những kẻ đã bị Thần quân Ngọc Tỷ phong ấn suốt vài ngàn năm được.
Nhưng Bằng Di còn chưa kịp thanh minh hộ nàng thì bên ngoài đã nghe nháo loạn một phen.
“Báo!!!!!” Một kẻ bị thương, xây xát đầy mình, ngắc ngoải lết vào bên trong, chỉ chờ nhìn thấy người trước mặt, liền truyền tin tới.
Một nữ nhân xinh đẹp vội xuất ra mười sợi chỉ từ đầu ngón tay, quấn lấy tứ chi, cổ và thân của tên này, kéo nhanh vào trong, trước khi một tảng đá lớn ở trước mặt bay đến phía trước bọn họ.
Rầm!
Một tiếng đổ vỡ lớn rõ to phát ra từ hành lang dài trước mắt.
Dường như có một luồng áp lực nào đó vô hình đánh mạnh vào bên trong, khiến bức tường nứt một cách đáng thương, tan thành vụn bột, đổ rạp xuống.
Từ trong cái làn khói mờ hơi sương kia, xuất hiện bốn thân ảnh mập mờ.
Mắt của bốn kẻ này phát ra hào quang đỏ rực, chết chóc, cứ như chỉ cần những kẻ ở đây không ngoan ngoãn nghe lời, bốn kẻ này nhất định sẽ biến cả địa cứ này của bọn họ thành một đống tro tàn vậy.
Khói bụi tan dần, mà bên ngoài, mặt trời cũng đang dần lên, chiếu những tia sáng xuống vùng đất tối tăm, ẩn dật mà lạnh lẽo này.
Ánh sáng soi rõ bóng dáng của bốn nam tử trước mặt bọn họ.
Tứ Đại Hung Thú.
Cái khí chất ngang tàng, đượm mùi máu tanh và cả sự chết chóc nồng đượm này, chỉ có thể là Tứ Đại Hung Thú chứ không phải là ai.
Chính xác mà nói thì từ khuya hôm qua, vừa về đến nhà, bọn họ không tìm thấy Diệp Lạc Hy ở đâu, cho nên đã hỏi đám nhóc tỳ ở nhà.
Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của mấy đứa nhỏ.
Rốt cuộc là Ma Long tìm thấy một mảnh giấy trên bàn làm việc của Diệp Lạc Hy, ghi rằng: “Ta đến gặp Tà Thần, mai xin nghỉ phép hộ ta.” Đương nhiên là chuyện này, bình thường thì Ma Long cũng sẽ có lo đấy, nhưng rồi cũng chỉ có thể thuận theo giúp chủ nhân làm việc mà thôi.
Chủ nhân mà, hành sự vô cùng bất bình thường, thần không biết, quỷ không hay.
Cho nên, Ma Long, hoặc là Tam Lang, sẽ giúp Diệp Lạc Hy nghỉ phép, hoặc là đóng giả thành nàng đi thay chủ nhân luôn.
Tuy nhiên, vấn đề này từ trước đến nay rất hiếm, đặc biệt càng hiếm hơn khi Diệp Lạc Hy trở thành một thần quân ở Thiên giới.
Chỉ là, bây giờ thì bên cạnh chủ nhân không chỉ có một mình y, cũng không phải chỉ có Tam Lang lo liệu như trước, tờ giấy tội nghiệp ấy rơi vào tay các vị chủ quân đang phát hoảng bên ngoài vì chủ nhân biến mất.
Khi bốn tên cuồng lão bà nào đó nhận được thông tin là: phu nhân tự chạy đến hang ổ của kẻ thù nàng thì…..
“Long ca, tiền phủ chúng ta bị phá hoại như vậy, tính cho ai bây giờ đây?” Diệp Thanh đặt cái bản danh sách thiệt hại tài sản của Diệp phủ đến trước mặt Ma Long, thắc mắc.
Lần trước, các đồ đệ của Diệp Lạc Hy phá phách, nàng đã phạt đám nhóc ấy