“Thanh Âm, Âm Đao Loạn Cuồng Bát Phách Tự.” Chu Thành một tay gảy Nguyệt Cầm, âm thanh xuất ra liền trở thành những lưỡi đao vô hình, vừa khiến đối phương thủng thanh nhĩ, vừa cắt đứt chân tay của chúng.
Trên chiến trường, một vạn quân thủ thành của Diệp Lạc Hy lại trở thành một tốp đội quân thiện chiến nhất, với Chu Thành chính là trung tâm của đạo quân này.
Nhiệm vụ của Chu Thành chính là sử dụng Thanh Âm điều khiển cho một vạn quân trong trạng thái cuồng chiến nhất có thể, đồng thời cũng dùng chính thần lực của mình nể niệm rằng, bản thân những người đang đồng lòng dốc sức vì cuộc chiến luôn thật hăng hái.
Đồng thời, hắn cũng dùng thanh âm ấy để giết chết những kẻ không biết sống chết dám đánh đến chỗ hắn.
Bán kính mười trượng xung quanh Chu Thành chính là, không kẻ địch nào dám ở gần hắn.
Lục Bắc Quân thân người to lớn, Rìu Thiên Lôi trong tay nặng ba trăm tám mươi hai vạn cân, đến tay hắn thì chỉ còn nặng một trăm lẻ tám cân, lại được hắn cầm nhẹ tựa lông hồng.
Chưa nói đến căn linh của hắn xuất ra, nội chỉ cần dùng búa cũng có thể quật chết kẻ thù xung quanh.
Lục Bắc Quân đánh mở đường, một mình mình lại nghêng nganh cùng vài yêu thú đạt cấp thống lĩnh đánh tới.
Trận chiến kéo dài đã đến hai canh giờ, nhưng hắn lại không biết mệt mỏi.
“Đám người này làm sao có thể khỏe đến như vậy?”
Tốp binh lính xung quanh tặc lưỡi, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Một viên tướng dưới trướng Tà Thần khác nhìn về phía Bạch Hiểu Hiểu thản nhiên ngồi đung đưa chân trên vai của một quân chủ cương thi do chính Quân Cửu triệu hoán ra, liền hiểu ra vấn đề.
Tát Mãn Tộc.
Bọn họ sức mạnh vô cùng yếu ớt.
Tuy nhiên, trên chiến trường hôm nay thì Tát Mãn Tộc lại chính là một tinh anh trong những tinh anh đang tàn sát quân của bọn họ.
Chúc phúc, phục hồi và bổ sung.
Đây chính là tất cả những gì mà một Tát Mãn Tộc có thể làm vô cùng tốt, được xem như thiên phú bẩm sinh mà họ được sở hữu.
Tuy nhiên, điểm yếu duy nhất của Tát Mãn Tộc chính là vì sức mạnh của họ đều dồn hết cho người khác, đâm ra hoàn toàn không có khái niệm về thực đấu.
Nói dễ hiểu hơn thì, Tát Mãn Tộc lên chiến trường phải dựa vào những kẻ mạnh hơn để bảo vệ, bằng không thì đều sẽ trở thành phế vật.
Nhưng mà, bên cạnh Bạch Hiểu Hiểu lại không chỉ có mỗi hung thi do Quân Cửu triệu hoán lên, mà còn có cả Quân Cửu cũng ở bên túc trực, bảo vệ muội muội nữa cơ.
Hai tỷ muội ấy phối hợp vô cùng ăn ý và hòa hợp, cơ bản thì Bạch Hiểu Hiểu ở bên cạnh Quân Cửu thì đối phương sẽ hoàn toàn không có cơ hội để ra tay sát hại nàng.
Điển hình như vừa rồi, có một tướng quân muốn nhân cơ hội Hung Thi của Quân Cửu sơ hở, muốn lao lên đánh lén Bạch Hiểu Hiểu thì gã đấy đã bị hắc ám căn nguyên của Quân Cửu bóp chết, đến cái mức mà thần hồn cũng bị đánh tan thành mây khói thì thật sự là quá đáng sợ rồi.
Ánh mắt của Quân Cửu khẽ đỏ lên, cùng nụ cười đầy man rợn mà nói rằng: “Thử động tiếp một ngón tay nữa vào muội muội ta xem nào.
Lão nương đây xé xác các ngươi ra đấy!”
Đám lính xung quanh nhìn nàng mà nuốt nước bọt.
Ân, đồ đệ của Lạc Hy thượng thần đều không phải dạng tầm thường.
Mà hình như không thể gọi là tầm thường mà bất bình thường ấy.
Sao ai cũng chiến vô cùng máu lửa luôn ấy.
Tiêu Nguyệt Hoa tuy bận rộn đánh với một Huyễn Vương cường giả phe Tà Thần, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng thản nhiên đánh ánh mắt sang nhìn về phía Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên