Trên bầu trời tối đen chỉ còn hai thân ảnh đấu đá nhau đến mức long trời lở đất, kẻ đánh người đỡ, thậm chí uy lực tỏa ra lớn đến độ, ai chứng kiến cũng tưởng hai kẻ này đang muốn đánh rách trời.
Còn thực tế thì….
Trong không gian của Diệp Lạc Hy, đứng giữa hai vòng tròn ma pháp lớn đan xen nhau, hoa văn đỏ sáng chiếu rọi cả đỉnh núi cao, Diệp Lạc Hy đang từ từ hấp thụ hết tà khí của Cửu lâu Xà tà Thần.
Đoạn, cả hai người Diệp Đình Tu và Diệp Lạc Hy đều mở lớn đôi mắt, từ vị trí trái tim của Diệp Lạc Hy phát ra một ánh hào quang ngũ sắc chói lọi.
Đến khi hào quang biến mất, cả người nàng nhẹ nhàng tiếp đất, xung quanh bởi vì khí tức của nàng mà lộng gió thổi một vùng.
Diệp Lạc Hy nhìn xuống đôi bàn tay mình.
Hoa văn màu đỏ, giống như cổ ngữ bao bọc nàng khi nàng nhảy xuống Tru tiên đài cứ như vậy mà bao bọc lấy khắp người nàng, chạy dọc lên mi tâm, tụ lại thành một điểm xuyết hoa văn màu đỏ giữa trán nàng.
Truyền thừa hoàn thành.
Diệp Đình Tu khẽ cười, lão đứng dậy, bình thản tiến về phía nàng.
“Ta đã truyền thừa xong cho cháu rồi.” Tà Thần mỉm cười, xoa đầu Diệp Lạc Hy, rồi lại quay sang nhìn về phía chiến trường đang hỗn loạn bên ngoài kia, cùng hai vị cường giả huyễn vương cảnh đang đánh nhau trên trời kia, cảm thán vuốt râu: “Chắc phụ mẫu của con cũng đã làm xong công việc của mình rồi nhỉ?”
“Con thấy hai người họ đánh hăng lắm mà, cứ để hai người họ diễn thêm một chút nữa đi ạ.” Nàng xua xua tay.
Diệp Đình Tu nhìn cháu gái mình, cười vui vẻ, lão nói: “Nha đầu, ngươi đã có truyền thừa của ta rồi, nhớ, đừng làm gia gia ngươi thất vọng, cũng đừng làm xấu mặt Diệp gia chúng ta.
Gia gia sẽ luôn để một phần tĩnh tâm ở bên trong thần thức của ngươi.
Ít nhất thì cũng giúp ngươi kiểm soát chính mình.”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nàng nhìn lão, hòa nhã: “Gia, cảm ơn người.
Món quà này thật sự còn đáng giá hơn bất cứ thứ gì của ta từ trước đến nay.”
“Chúng ta là gia đình mà.
Con đừng lo.
Mọi chuyện sau đó, có gia gia ngươi xử lý giúp rồi.” Diệp Đình Tu hướng ánh mắt về chiến trường
Diệp Lạc Hy hướng ánh mắt về chiến trường, nàng khẽ cười, nhìn lão mà nói rằng: “Gia, chẳng phải màn kịch đã được dựng lên rồi hay sao? Con chúng ta nên hạ màn được rồi.”
Diệp Đình Tu nhìn nàng, khẽ nói: “Sẽ đau đó.”
“Vậy thì nãi nãi mới động lòng chứ.”
Nói rồi, hai thân ảnh của hai ông cháu nhà nọ đều lần lượt biến mất, quay trở lại đấu trường đang loạn lạc kia.
Lâm Túc nhìn lên bầu trời, thấy hai ông cháu bọn họ đã tách nhau ra.
Mà Diệp Lạc Hy cùng Diệp Đình Tu còn chẳng có vẻ gì là bị thương, hay là mệt mỏi cả.
Mọi người nhìn thấy hai vị lãnh đạo của đôi bên cuộc chiến tách nhau ra thì ngừng hẳn cuộc chiến lại, ngẩng đầu nhìn hai vầng hào quang một hoàng kim một hắc xích trên trời, trầm trồ.
Trâu bò thật, đánh nãy giờ liên tục hai canh giờ, tính từ thời điểm trước khi đôi bên tham chiến mà vẫn còn nguyên thần lực như vậy, đúng là quá đáng gờm rồi.
Chỉ là lúc này, đột nhiên Tà Thần lại phát động một trận pháp.
Từ giữa chân lão đang đứng bỗng xuất hiện một vòng tròn ma pháp màu đỏ rực, dường như ông ta dồn nén hết cả thần lực của mình vào trong đó.
Diệp Lạc Hy vừa biết thuật thức này, liền kinh hoảng nhìn lại chính sau lưng của mình, lại thấy một vòng tròn ma pháp khác đang ở trên lưng mình tự khi nào.
“Chơi xấu!” Nàng nghiến răng.
“Ha! Nha đầu, ngươi mau chịu chết đi! Giết được ngươi rồi, nhuệ khí của bên ngươi sẽ mất hết.
Kẻ lãnh đạo thua thảm hại, ha ha ha ha!” Lão cười ngạo nghễ.
Sáu