Một tiếng tiêu nghe vô cùng êm tai vang lên.
Âm thanh quen thuộc cùng giai điệu nhẹ nhàng, giống hệt như một lời ru êm đềm của người mẹ dành cho đứa trẻ của họ.
Từ đằng xa, Lam Hạo nhìn thấy một hắc y nhân.
Cho dù bề ngoài người có thay đổi đôi chút, còn đeo cả mặt nạ nữa, nhưng Lam Hạo vẫn có thể nhận ra được người trước mặt mình là ai.
Và người đó vẫn xinh đẹp như lần đầu tiên hắn gặp người ở khu rừng năm xưa.
Nụ cười của người cũng đẹp như năm nào.
Chỉ trong chớp mắt, Lam Hạo tưởng chừng như mình chính là một đứa trẻ năm tuổi không bao giờ lớn.
Cơn cuồng nộ cũng dần dần dịu xuống, sự nóng bức đến cháy bỏng cả đầu óc trong người hắn dần dịu lại, giống hệt như ngày hạn gặp được cơn mưa rào, khiến tâm tình hắn dịu xuống hẳn.
Mà hình như, không chỉ có một mình hắn mà cả những thú nhân tộc xung quanh hắn cũng dịu dần xuống, rồi bọn họ gục tại chỗ.
Hắn nhớ ra rồi.
Cái lần đầu tiên hắn gặp sư phụ, chính là trong khu rừng rậm rạp, và đó là một đêm trăng tròn.
Trong đêm đó, hắn đột nhiên lên cơn cuồng nộ, chỉ muốn lao đến cắn giết những người xung quanh.
Sư phụ hắn đã thổi cho hắn nghe một khúc tiêu như vậy.
Đó là bài hát ru mà người thường ngân nga cho hắn nghe về sau, cốt là để giúp hắn kìm chế cơn thèm máu quá độ của một Hấp Huyết tộc.
Người dần bước đến trước mặt hắn, trên miệng vẫn cầm lấy chiếc tiêu màu ngọc trúc quen thuộc, vẫn ngân nga giai điệu quen thuộc mà hắn thích.
Cả người Lam Hạo dần dịu lại, sau đó hắn dần cảm thấy bản thân mình nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Lam Hạo cả người mềm nhũn, hắn đổ gục về phía trước.
Trước khi ngất đi, hắn đã kịp thì thầm gọi một cách tha thiết: “Sư phụ.”
Tiếng tiêu nhẹ nhàng kết thúc, Diệp Lạc Hy đưa tay đỡ lấy Lam Hạo, để đứa trẻ đã sớm cao lớn hơn nàng rất nhiều này gục hẳn lên người nàng.
Nàng nhẹ nhàng dỗ dành hắn, như một đứa trẻ, như cách mà nàng vẫn thường làm để dỗ dành hắn: “Ngoan, ngủ đi, đứa trẻ của ta.
Vi sư luôn ở đây.”
Lam Hạo ngất rồi, trên môi hắn nở một nụ cười mãn nguyện.
Cảm giác ấm áp thế này, chính là thứ cảm giác mà hắn luôn cảm thấy an tâm nhất trên đời.
Chung Trương Sinh đã chứng kiến tất cả.
Hắn cũng nghe rõ mồm một lời mà Lam Hạo gọi Cốt tiên sinh trước khi hắn trực tiếp ngất đi trong vòng tay của nam nhân nọ.
Một lần nữa, Chung Trương Sinh phải kinh ngạc đến mức đờ cả người ra.
Lam Hạo vừa gọi Cốt tiên sinh là cái gì? Sư phụ?
Lam Hạo hắn nói sư phụ mình chính là Ưng Đạt Dạ Xoa.
Nhưng Ưng Đạt Dạ Xoa thế nào cũng đã biến mất khỏi nhân gian này từ lâu, hơn nữa cho dù thế nào đi chăng nữa thì trong mắt của Chung Trương Sinh, Ưng Đạt Dạ Xoa là một người ôn văn nhã nhặn, cần kiệm lại ít lời, mỗi lời người nói đều chứa một hàm ý sâu xa chứ không phải là một người mang khí chất của một bậc vương giả thế này.
Từ đằng sau, một nhân tộc khác thuộc họ rắn xuất hiện.
Hắn gọi Lam Hạo là chủ nhân, rồi đỡ Lam Hạo từ tay của Cốt tiên sinh.
Lúc này, từ đằng sau Cốt tiên sinh xuất hiện một ánh sáng vô cùng chói mắt.
Từ trong ánh sáng đó, một nữ nhân vô cùng cao lớn và đầy đặn bước ra.
Người này có tông giọng trong và cao, vừa xuất hiện liền nhìn xung quanh rồi nói: “Ta thật không ngờ là bỏ sót chỗ này.”
“Nguyệt Tranh, ngươi giải quyết chỗ này được không?” Cốt tiên sinh có vẻ rất thân thiết với người phụ nữ đó.
Nàng ấy gật đầu, rồi từ trong ánh sáng, có rất nhiều người cùng bước ra, đưa những thú nhân tộc đã bất tỉnh trên đất đi qua ánh sáng.
“Còn nữ nhân đâu?” Nguyệt Tranh hỏi.
Chung Trương Sinh nói: “Dạ, thưa….
Là Lam Hạo bảo A Viên đi mở cửa, giải thoát cho những cô nương đó.”
Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày.
A Viên sao? Thằng nhóc ấy ham vui cái gì?
Nói rồi, Diệp Lạc Hy liền chạy đi tìm A Viên ngay.
Chung Trương Sinh ôm vết thương của mình, khẽ nhăn nhó.
Chẹp, đánh mà không được làm người ta bị thương, khó khăn thật đấy! Hắn cũng chỉ có thể cố gắng đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi.
Nhưng vị nữ hán tử kia đã gọi hắn lại: “Này tiểu tử, cho ngươi.”
Nàng ném cho hắn một cái lọ dược.
Chung Trương Sinh vụng về bắt lấy.
“Là vạn sự đại cát đan bậc ngũ phẩm đấy.
Cho ngươi.
Ngươi bị thương không nhẹ đâu.”
Chung Trương Sinh cầm lấy lọ dược, trợn cả mắt.
Hắn đang cầm cái gì? Đan dược có cái tên lạ hoắc, lại còn là bậc ngũ phẩm?
“Người… người đừng cho ta.
Quá quý giá rồi.
Ta không thể nhận.” Chung Trương Sinh lắc đầu, có ý muốn đem lọ dược trả lại.
Chỉ thấy vị nữ hán tử ấy xua tay: “Ôi chao, ngươi đừng lo.
Cái đó chỉ là hàng thứ phẩm do đồ đệ của ta luyện thành thôi.
Không đáng giá gì cả đâu.
Nếu ngươi thích, ta có thể tặng ngươi cả một rương.”
Chung Trương Sinh nghe đến đây, hắn thấy mạng hắn là muốn vong luôn rồi.
Hàng thứ phẩm? Một rương? Ôi mẹ ơi, một viên ngũ phẩm đan dược có giá trị cả một gia tài đấy.
Vậy mà còn nói sẽ cho hắn một rương sao? Đây là cường giả thế nào a?
Sau đó, Chung Trương Sinh mới bắt đầu nửa tin nửa ngờ về vấn đề Cốt tiên sinh kia có phải là Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh trong lòng hắn hay không.
Hắn cầm lọ đan dược, ngẩn ngơ đến đần cả người.
Đang do dự xem có muốn uống hay không thì đột nhiên, từ trên trời, có hai người đang bay về phía hắn.
Hai người vừa tiếp đất liền chạy nhanh về phía hắn.
Người đầu tiên lao đến ôm chầm lấy hắn, nước mắt nước mũi tèm lem đó chính là Chung Nhược Đông.
“Hức! Oa! Đệ đệ của ta! Đệ chịu khổ quá! Đệ vất vả quá! Đại ca xin lỗi! Ta tới muộn mất rồi!”
Chung Trương Sinh bị ôm đến nghẹ thở, nhưng hắn cũng không còn sức để đẩy người này ra, chỉ đành nói: “Ca, buông đệ ra.
Ngộp chết ta.”
“Ặc! Ta xin lỗi!” Chung Nhược Đông vội buông ra.
Lại nhìn thấy trên người đệ toàn là vết thương, trong lòng dấy lên nỗi xót xa khôn tả.
Lúc này, hắn mới nhìn thấy lọ đan dược trên tay đệ đệ, liền gặng hỏi: “Cái gì đây?”
Chung Trương Sinh nhìn lại lọ đan dược, nói: “A, là của bằng hữu của Cốt tiên sinh cho đệ.”
Chung Nhược Đông còn chẳng suy nghĩ nhiều, liền đoạt luôn cái lọ trước sự ngỡ ngàng của đệ đệ.
Ban đầu, Chung Trương Sinh còn tưởng đại ca vẫn giận mình vì mình không tin lời huynh ấy nói, nhưng hành động tiếp theo của Chung Nhược Đông khiến Chung Trương Sinh choáng váng.
Bên trong cái lọ không chỉ có dược đan mà còn có dược thủy, cho nên Chung Nhược Đông lấy viên đan ra, bóp miệng đệ đệ mình rồi nói: “Mau uống cho ta.
Uống nhanh lên.
Đệ mà có mệnh hệ gì thì dù đệ có làm ma, đại ca cũng sẽ xuống đó đưa đệ về.”
Chung Trương Sinh biết đại ca nhà mình không hề nói chơi.
Nhưng