Diệp Lạc Hy ngồi bắt chéo chân trên ghế trong sân, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một lời thốt ra cũng cảm thấy thật khó khăn.
Đông Phương Viêm, Chung Nhược Đông và Chung Trương Sinh đã xin phép lui về sau nghỉ ngơi.
Buổi học vào tối hôm nay, Chung Hương cũng được nghỉ ngơi, không cần phải lên lớp.
A Viên bởi tác dụng của âm thuật vẫn còn ngủ trên giường.
Trước mắt nàng chính là Hấp Huyết Xà cùng Lam Hạo đang quỳ ở ngay đó, cả hai đứa đều cúi thấp đầu, kẻ liếc đông người nhìn tây, sống lưng đổ ra mồ hôi lạnh.
Khí thế của Diệp Lạc Hy vô cùng bức người, thậm chí không cần nhìn, Lam Hạo cùng Hấp Huyết Xà đều cảm nhận được một lượng sát khí không tên bao quanh nàng.
Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương, nàng nói: “Con, cả ngươi nữa.
Cả hai người mau giải thích cho ta nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Cả hai vẫn một mực cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Chủ nhân, người nói trước đi.
Ta có biết chuyện gì xảy ra đâu mà nói.” Hấp Huyết Xà lẩm bẩm.
Lam Hạo cũng không dám giấu diếm gì.
Người trước mặt hắn chính là sư phụ của hắn.
Là người mà hắn tôn thờ.
Hắn liền hít một hơi, rồi mở miệng nói một lèo từ chuyện hắn lén từ Thiên giới xuống đây mua điểm tâm, đến việc gặp A Viên, rủ thêm cả Chung Trương Sinh chơi trò mà hắn thích nhất.
Sau đó, Chung Trương Sinh bị bắt cóc trước, Lam Hạo cùng A Viên bị bắt cóc ngay sau đó, đúng tại đền thờ Ưng Đạt Dạ Xoa.
Mà vốn dĩ, Lam Hạo cũng sẽ không đến nỗi cuồng nộ bạo phát mà thèm máu giữa chừng.
Hắn chính là tích tụ sự tức giận của hắn với đám người dám khinh thường người hắn tôn thờ trong lòng như thần thánh.
Cho nên, cơn cuồng nộ mới bạo phát, khiến Lam Hạo phải ném Chung Trương Sinh ra cho xa, để tránh cái tên nhân loại đó cản chân hắn, hoặc hắn vô tình giết chết tên này đi.
Sau đó, cho dù hắn có liếm láp đến giọt máu cuối cùng của đám người bắt cóc xung quanh bao nhiêu cũng không đủ.
Diệp Lạc Hy nghe Lam Hạo kể xong, nàng dường như ngẫm ra được kha khá nhiều chuyện.
Thở dài một hơi, sau đó nàng lấy từ trong không gian ra một cái lọ mà Lam Hạo rất quen thuộc.
Đổ ra lòng bàn tay mấy viên màu đỏ chói mắt đến như vậy, Lam Hạo liền trở nên vui vẻ như trẻ nhỏ, chạy về phía nàng nhận hấp huyết đan, ngoan ngoãn nếm thử thức ăn vặt mà hắn ưa thích nhất.
Hắn nói: “Sư phụ vẫn là người hiểu ta nhất.” Trong ánh mắt mang màu sắc đỏ kia ánh lên tia hồn nhiên, vui vẻ và ngây ngô hệt nhe một đứa trẻ.
Đoạn, Lam Hạo nhào về phía Diệp Lạc Hy, ôm lấy đôi bàn tay của nàng, áp hai bàn tay quen thuộc của người yêu thương hắn nhất trên đời này lên gương mặt tuấn tú của mình, cười: “Sư phụ, chỉ có người là thương ta.”
So với bộ dáng giống như quỷ la sát, khát máu tàn bạo, giết người hút máu không ghê tay cách đây hai canh giờ, chỉ trong một nén nhang đã tiễn tới sáu mươi mấy mạng người về nơi chín suối chỉ vì cơn cuồng nộ của mình kia, thì Lam Hạo hiện tại trước mặt Diệp Lạc Hy trông thật vô hại và hiền lành, giống như một đứa trẻ vậy.
Diệp Lạc Hy thở dài.
Bao nhiêu tuổi rồi? Bao nhiêu năm rồi? Vậy mà tiểu tử này vẫn giống như ngày trước biết bao nhiêu.
Chỉ cần ai cho nó ăn, nó liền hóa thành bộ dáng này a.
Nàng cũng không hề đẩy Lam Hạo ra, bàn tay ấm áp ôm lấy gương mặt của hắn, hai ngón tay cái vuốt qua mí mắt hắn, cười hỏi: “Hạo nhi, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn thích làm nũng như hài tử thế? Nếu nhanh một chút thì đã đem tiểu quỷ tử đến trước mặt ta, gọi ta thái sư phụ rồi.” Lam Hạo cũng đã sắp chín trăm tuổi tới nơi rồi.
Lam Hạo hắn lắc đầu, hai bàn tay to lớn của hắn cầm lấy cổ tay của nàng, cười: “Hạo nhi chưa lớn.
Hạo nhi mới tám tuổi thôi.
Hạo nhi vẫn còn là trẻ con.
Hạo nhi muốn sống bên cạnh sư phụ cả đời.
Ta mới không muốn thành gia lập thất bên ngoài đâu.
Sư phụ có thể nuôi dưỡng bốn vị sư mẫu, nuôi thêm ta cũng chẳng sao a.”
Diệp Lạc Hy vì một câu nói này của Lam Hạo, bật cười nói: “Ngỗ nghịch quá! Ngươi không thành gia lập thất cũng được.
Nhưng cũng không thể ở mãi bên cạnh ta.
Ngươi vẫn nên ra ngoài tìm việc ngươi thích làm mà thực hiện chúng đi chứ?”
Lam Hạo lắc đầu, nói: “Hạo nhi lúc nhỏ là do sư phụ nhặt trong rừng về.
Sư phụ, có lẽ người không biết, nhưng lúc người thổi cho ta nghe khúc “Bình Thanh Tâm”, trong mắt ta khi đó, người giống như bạch nguyệt quang của ta vậy.
Sư phụ, ta từ nhỏ sinh ra không biết mình là ai, được sinh ra để làm gì, phải sống như thế nào.
Người từng bảo ta hãy tìm mục đích sống của mình, nhưng ta không biết mình có ước mơ gì.
Ta không phải là đại ca, người luôn muốn đạt được sức mạnh thần thánh vượt qua người, càng không phải thập nhất muội với mưu đồ lật đổ người đã bỏ rơi mẫu tử nàng.
Sư phụ, ước mơ của ta rất đơn giản.
Ta chỉ muốn làm một Hạo nhi tám tuổi bên cạnh sư phụ mãi thôi.”
Diệp Lạc Hy trong lòng bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Bởi vì đời trước cho đến bây giờ, nàng vẫn không tài nào quên được gương mặt đằng đằng sát khí của Lam Hạo khi nó….
Thôi, nàng không muốn nhớ đến.
Đời này mọi sự vẫn chưa xảy ra, vi sư vẫn có thể bảo vệ những đồ nhi của mình.
Thấy sư phụ không nói gì, Lam Hạo cũng biết được nàng đang nhớ và đang thầm run sợ bởi những gì hắn đã làm với người trong kiếp trước.
Bằng chứng chính là bàn tay của sư phụ đã không còn hơi ấm nữa, nó đang lạnh dần.
Lam Hạo đem hai bàn tay to lớn của mình ôm lấy đôi bàn tay đã dẫn dắt hắn từng ly từng tí, đem trán hắn áp vào.
Hắn thề có trời đất rằng, sư phụ hắn là sống lại một đời, hắn nhất định sẽ không bao giờ để cho sự sợ hãi của nàng đời trước lặp lại, cho dù có phải giết cả những huynh đệ tỷ muội khác, hoặc tự làm hại chính mình, hắn cũng sẽ không để chuyện người hắn tôn thờ trong lòng sợ hãi hay chán ghét hắn nữa.
“Ợ! Thịt ngon.” Hấp Huyết Xà ăn đến một bụng no tròn quay, thỏa mãn nằm phè phỡn trên đất, ợ ra một tiếng rõ to rồi thở phù ra, khiến đôi sư đồ nào đó phải nhìn sang.
Lúc nãy khi lấy hấp huyết đan cho Lam Hạo, Diệp Lạc Hy cũng không bạc đãi Hấp Huyết Xà, sớm đã lấy từ trong không gian ra một tảng thịt ma thú lớn, ném cho hắn tự khi nào.
Hấp Huyết Xà có một khả năng, chính là thu nhỏ kích thước của mình.
Bây giờ, một con mãng xà trưởng thành cao đến bốn mươi trượng, lại thu nhỏ bằng một con rắn còn mười trượng.
Nó há to miệng đớp lấy tảng thịt, đuôi rắn vẫy a vẫy, vui mừng nuốt trọn cả tảng thịt to, thỏa mãn nói: “Đa tạ đại nhân không trách tội.”
Diệp Lạc Hy mới vỗ vai Lam Hạo, nói: “Hạo nhi, khi nào về con nhớ dạy lại tiểu xà nhà con nghe chưa.”
Lam Hạo gật đầu phụ họa theo, hắn cũng đồng tình: “Có thể là sư phụ nói đúng.
Con rắn thối này ai cho thứ gì cũng tộng được vào họng hắn cho thỏa mãn.
Có ngày nó bị người ta đánh bả mất, con lại phải đi tìm linh thú khác.”
Đương nhiên, Hấp Huyết Xà là một quân chủ cấp một, nhưng đó chỉ là thực lực của nó, còn trí thông minh của con rắn này lại tỉ lệ thuận với độ bạo lực, liều mạng và cái sở trường hành hạ người khác như thú vui tao nhã của chủ nhân mình.
Cho nên, hắn mới không để ý đến đôi sư đồ kia, thỏa mãn vì cái bụng đang no căng của mình.
Diệp Lạc Hy cùng Lam Hạo thở dài, đầy bất lực.
“Sư phụ, trời cũng không còn sớm nữa.
Con là lén từ Thiên giới chạy về đây.
Bây giờ con xin phép được về lại Thiên giới, tránh cho người ta dị nghị.” Hắn ôm quyền, định bụng là sẽ về nhanh trước khi lão đầu kia nổi trận lôi đình, lại bắt phạt hắn trồng chuối nâng tạ thì chết mất.
Nàng cũng không giữ Lam Hạo lại làm gì, chỉ nói: “Ừ, về đi.
Chuyện hôm nay đừng kể cho ai khác nghe nhé.”
Lam Hạo gật đầu,