Diệp Lạc Hy khẽ mở mắt ra nhìn trần nhà, cảm nhận được cổ họng khô khốc và đau rát.
Mấy ngày rồi? Tròn bảy ngày.
Tin được không? Sau bảy ngày, nàng còn sống đó, được không? Bị bọn hắn hành liên tiếp bảy ngày, nhưng nàng vẫn còn sống.
Chỉ như vậy thôi, Diệp Lạc Hy đã cảm thấy như mình vừa chinh chiến qua một đời xong, và nàng đã hi sinh thật oanh liệt, thật ngoạn mục.
Nàng không nhớ là mình tỉnh rồi ngất, ngất rồi tỉnh, trần nhà hết rung lại lắc bao nhiêu lần.
Nàng chỉ nhớ là cả đời nàng chinh chiến, cho dù đời trước bị lão nhân gia kia đánh trọng thương, dưỡng thương hết hai vạn năm cũng không rã rời chân tay đến mức thở thôi cũng mệt chết.
Cuộc sống này thật là vô thường quá đi.
Cổ họng khô khốc một cách khó chịu.
Bây giờ nàng muốn với tay cũng chẳng thể với tay được, mà vận linh lực ra để lấy nước cũng không xong.
Đuối quá rồi, đâm ra nàng cũng lười cử động.
Một ai đó bước vào căn phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng mà quen thuộc này, nàng đã quá quen với nó rồi.
Nó đã theo nàng hết hai phần ba đời người, là người luôn bên cạnh nàng như hình với bóng.
Hắn đem cái khay đặt xuống, đem muỗng nước kề tới trước miệng.
Uống được vài ngụm, nàng mệt mỏi xoay người vào trong, cảm giác như cỗ cơ thể nặng nề này chẳng còn là của mình nữa.
Nửa thân dưới hầu như chẳng còn cảm giác.
Bây giờ thì mắng bọn hắn nàng cũng lười.
Chỉ cần nàng cấm dục cả đám vài năm là được.
Trở người một cái thôi mà cả xương khớp trên người đều phát ra âm thanh “răc rắc” như đang biểu tình rằng bản thân nàng cần phải đảo chính.
“Chủ nhân, nếu người vẫn còn mệt thì ta đem vạn sự đại cát đan đến cho người nhé?” Ma Long đặt chén nước xuống, khẽ cười nhìn chủ nhân mình vừa hi sinh một cách oanh oanh liệt liệt, hiện tại đến trở người thôi mà khớp trên thân cũng biểu tình là nó đang bị chèn ép quá mức.
“Ngươi im miệng cho ta! Lăn ra ngoài đi! Để ta ở một mình.” Nàng mếu máo, thều thào, đến mức tủi thân.
Chết thật chứ, chỉ nói ra có một câu thôi mà thở cũng không ra hơi, thậm chí giọng còn khàn khàn như vì la hét nhiều quá mà tắc cả tiếng.
Chỉ trong thoáng chốc, nàng nhìn Ma Long, khẽ ngượng chín mặt.
Nhưng rồi ngẫm nghĩ, tiểu a long này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị con sói ngốc kia đè, cho nên nàng cũng không cần phải quá than vãn với nó.
Ân, đều là kẻ nằm dưới, nàng đương nhiên có thể không cần nói cho hắn hiểu.
Ma Long khẽ cười nhìn chủ nhân mình đang giận cá chém thớt, giận chủ quân không được lại quay sang dỗi mình, y nói: “Hảo.
Vậy có cần ta chuyển lời đuổi các chủ quân ra bụi cỏ ngủ không?”
Diệp Lạc Hy gật đầu được hai cái, rồi mệt mỏi kéo chăn, mệt mỏi co người, mệt mỏi cuộn tròn bản thân lại và mệt mỏi tự kỷ.
Sau khi y đi rồi, Diệp Lạc Hy chỉ còn trong phòng một mình.
Cuộn người trong chăn, nàng nghĩ mà tủi thân.
Chẹp, đời trước bận bịu, đánh trận cũng thật nhiều, thương tích cũng nhiều, mệt mỏi lại càng nhiều hơn.
Nhưng nó cũng không đáng sợ như thế này.
Tự hỏi, rốt cuộc là vì đâu cuộc đời nàng lại như bèo dạt mây trôi thế này?
Có lẽ, nàng cũng tự có cho mình luôn đáp án trong đầu.
Trở lại khoảng thời gian chừng năm mươi năm trước, nàng chỉ muốn lay cho bản thân trong quá khứ làm ơn hãy tỉnh táo, đừng vì ham vui, thích uống rượu mà uống luôn cái ly rượu mà Hỗn Độn đưa cho.
Nếu như không phải vì uống ly rượu đó, tình trạng triền miên hiện tại của nàng nó cũng sẽ không xảy ra.
Vốn dĩ là có kẻ hạ dược vào ly rượu của Hỗn Độn trong cái đêm đại lễ Lập Đông cách đây năm mươi năm, nhưng ly rượu đó lại được Hỗn Độn đưa tới tay nàng, còn trôi luôn xuống bụng nàng mới đáng sợ.
Bởi vì Hỗn Độn không thích uống loại rượu thanh đạm, vị nhẹ như Trúc Điệp Thanh.
Hắn thích nhất vẫn là rượu Phần Tửu, mang hương vị nồng mà không cay, say mà vẫn tỉnh.
Hôm đó, vừa để kỷ niệm Vạn Tộc thành được thành lập và ra đời, vừa mừng lễ Lập Đông, nàng quyết định mở tiệc đại xá ăn mừng rất lớn khắp cả thành.
Tuy nhiên, nàng không ngờ là có kẻ dở trò với Hỗn Độn.
Một nô tỳ đã hạ dược vào thuốc của Hỗn Độn.
Vốn dĩ nàng đã ăn cỏ Vô Ưu, thành ra có lẽ độc dược chết người cũng không thể nào khiến nàng trúng dược được.
Tuy nhiên, loại độc này lại khác.
Tác dụng rất giống xuân dược, tuy nhiên uống nhiều thì cũng giống như một loại thuốc bổ, không thể chết người.
Khi thuốc phát tán, cảm giác nóng bức, khó chịu như bị hạ dược ấy khiến nàng khó mà quên được.
Có điều, nó chỉ có nóng với khó thở thôi, chứ cái cảm giác ngứa ngáy, thèm muốn thì lại chẳng có tác dụng với nàng.
Thêm vào đó là tác dụng của rượu mạnh mà Hỗn Độn đưa cho càng khiến nàng dễ trở nên đuối sức hơn.
Chuyện cũng bị bọn hắn nhanh chóng phát hiện ra, không thèm cho nàng giải thích, bốn tên vô liêm sỉ kia “xung phong” đem bản thân hiến dâng lên nàng làm giải dược.
Nàng đâu có mượn?
Kết quả thì nhờ một ly rượu, bất cẩn, phá thân.
Nàng và bọn hắn chính thức viên phòng.
Còn tỳ nữ kia thì biến mất đâu chẳng thấy nữa.
Nàng còn chưa kịp tính sổ ả ta thì đã bị Diệp Liên và Tam Lang tranh phần rồi.
Hai đứa tài lanh ấy lúc nào cũng thích náo nhiệt thật.
Nàng còn nghe Ma Long kể lại, nữ tỳ đó một chữ “thảm” thôi chưa đủ diễn tả.
Mà nàng ngẫm lại, nếu như để nàng ta lọt vào tay bọn hắn, không biết phận nhi nữ còn thảm tới mức độ nào nữa a.
Trời ạ!
Mặc dù cuộc sống sau trùng sinh của nàng vô cùng giống như những gì nàng mong đợi, đại kế của nàng vẫn đang trên đà thuận tiện vô cùng tốt.
Tuy nhiên, câu chuyện thành thân, sống cùng phu quân và chuyện khuê phòng thì nó lại khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng.
Khác là phải.
Đời trước, nàng cùng lắm cũng chỉ trải qua chuyện này đúng một lần.
Đời này, lại vài ngày dăm bữa sẽ được trải nghiệm một lần.
Mà một lần thì kéo dài một lần hai ngày, thật sự là rất quá đáng.
Nàng dù cho thân xác này vẫn còn non trẻ, nhưng tâm hồn thì suy cho cùng cũng đã ở tuổi xế chiều rồi.
Bảo nàng mỗi ngày đều cùng bọn hắn trải qua loại chuyện này, nàng cảm thấy xương khớp mình sắp không còn là của mình nữa.
Đột nhiên, cánh cửa lại lần nữa mở ra.
Người nọ không giống như Ma Long.
Hắn vào một cách tự nhiên và bình thản hơn.
Nếu như không phải nàng quá quen thuộc hắn thì nàng mới không biết đằng sau cái gương mặt lạnh như mặt tiền kia đang tỏa ra hào quang lấp lánh, da dẻ hồng hào, trông hắn như sắp phổ độ chúng sinh vậy.
Hắn khẽ bước về phía nàng, vén chăn ra, thản nhiên leo lên giường lớn, mò vào chăn, nơi trong chăn đang có một con mèo nhỏ cuộn cả người lại, nằm co người thành một cái ổ lớn.
Hắn dang rộng vòng tay ôm lấy nàng, không nói lời nào, chỉ một mực vùi mặt vào gáy tóc của nàng, thưởng thức mùi thơm tự nhiên của cơ thể của nữ nhân mà hắn yêu nhất, một tay đưa xuống nhẹ nhàng bóp nắn huyệt trên phần eo và lưng của nàng.
Diệp Lạc Hy dựa theo vết sẹo, liền biết ngay người đang giúp mình xoa nắn eo là ai.
“Bạch, ngươi có giỏi thì cút ra ngoài cho ta.
Xa được bao xa thì càng tốt!”
Cái giọng khản đặc của nàng giống như vừa mới trải qua đại bạo bệnh vậy, nghe thật khác người.
“Đừng giận.
Ta giúp nàng.” Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, lật người nàng lại, để nàng nằm gọn trong lòng hắn, một tay nhẹ nhàng xoa nắn eo, một tay đan lấy bàn tay nàng, giúp nàng truyền linh lực đi khắp cơ thể, giúp nàng hồi phục