Rốt cuộc thì đến ngày thứ tư sau khi nàng tỉnh dậy, Diệp Lạc Hy mới có thể lết được xuống giường và đứng thẳng lưng một chút.
Nhưng hạ thân vẫn còn đau lắm.
Vấn đề ở đây là nàng chỉ có thể lết được xuống giường thôi, còn vấn đề đi được bao xa thì… ai ôi ôi, cái eo già của nàng sẽ gãy mất.
Hôm nay là buổi trưa ngày thứ tư.
Vốn dĩ nàng định bụng là sau khi dùng bữa, nàng sẽ ra vườn để nghỉ ngơi, ngắm cảnh sắc mây trời một lúc.
Vừa mới đi được hai bước từ cửa phòng ngủ ra đến hành lang đã thấy từ trên trời có một đám mây ngũ sắc ồ ạt ùa về.
Nàng thở dài.
Đám nhóc này! Từ cái ngày chúng biết nàng về Quang Minh đỉnh nghỉ ngơi thì cứ hai hôm, ba hôm, nàng nghe Ma Long hoặc Tam Lang báo lại rằng, đám nhóc ấy sẽ lại chạy về đây ăn ké, không ít thì nhiều cũng chỉ một, hai đứa, nhiều lắm là bốn đứa.
Vậy mà chẳng hiểu vì sao hôm nay lại kéo thành một đoàn đầy đủ mười hai thành viên.
Rõ ràng đều là lớn cả rồi, chẳng hiểu sao tính tình đứa nào đứa nấy vẫn giống hệt như tiểu oa oa ba tuổi vậy.
A Viên còn nhỏ hơn mấy đứa này, nhưng nàng cũng không thấy tiểu hài tử bám mình như đám nhóc ấy a.
Mà ngẫm lại thì, hình như A Viên cũng không phải dạng con nít ranh quậy phá gì lắm thì phải.
Suốt bốn năm trời chăm bẵm đứa trẻ ấy, nàng thấy hài tử vô cùng ngoan nha.
Mới là lạ! Chẳng qua là chưa bắt được “tòng phạm” mà thôi.
A Viên vừa nhìn thấy bốn tên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã Lục Bắc Quân, Lam Hạo, Chu Minh, Chu Thành liền như tìm được tri kỷ lâu năm, tíu tít như đám khỉ mới xổng chuồng, kéo nhau đến sân luyện võ, đại chiến tới bây giờ là ba trăm lẻ bảy hiệp liên tiếp rồi.
Đúng là tuổi trẻ, sung sức tới thế là cùng.
“Sư phụ.” Mục Thiên Thiên vừa xoa bóp hai vai nàng, cười hì hì lấy lòng, nàng nói: “Chừng nào người về Diệp phủ của chúng ta ở Cửu Trùng Thiên a? Chúng con mong người về muốn chết.”
Rốt cuộc thì không phải chỉ có A Viên, tiểu thất, tiểu bát, tiểu cửu, tiểu thập là bốn tên “tòng phạm” cùng nhau, mà mấy đứa lớn hơn như lão đại, lão nhị, lão tứ, lão ngũ còn bày đầu.
Đứa lớn bày đầu cho mấy đứa giữa phá mấy đứa nhỏ, rốt cuộc người chịu trận giảng hòa vẫn là đến tay sư phụ nàng.
Thành ra, vị lão sư với bộ xương cốt già cỗi đang đau nhức như vậy lại phải ngồi trong sân luyện võ, nghe đám nhóc vừa luyện võ, vừa cãi nhau om sòm một góc sân.
Nhưng nàng không thấy chán ghét, ngược lại còn có tư vị quen thuộc và dễ chịu hơn.
Thoạt như, nàng vừa trở lại quãng thời gian bình yên của nàng trước đây, quãng thời gian đầy mơ ước khi mà nàng chưa đặt chân lên Cửu Trùng Thiên làm thần.
Nàng cũng từng có một quãng thời gian dài bình yên thế này.
Diệp Lạc Hy gạt chén trà, hỏi: “Ta nghe đại sư huynh của các con nói, các con ở trên đó đã tìm được người học đạo mới.
Nói xem, các con là tìm ai học đạo?”
“Bẩm sư phụ.” Lưu Nhất Thanh đang đánh cờ cùng Ma Long nghe hỏi đến liền thưa: “ Thời gian qua, chúng con đúng là đã tìm được người học đạo.
Nhưng….
Sư phụ….”
Một lời này của Lưu Nhất Thanh đột nhiên lại đem theo âm hưởng nghẹn uất và oan ức, khiến trong tâm nàng thầm kêu không ổn, phải ngồi dậy ngay lập tức.
Nàng nhìn mấy đứa trẻ nhà mình, lại thấy chúng bày ra một vẻ mặt oan ức giống như hài tử bị phụ mẫu bỏ rơi, liền thắc mắc.
Không lẽ Nguyệt Hoa bạc đãi chúng sao?
“Sư phụ, Nguyệt Hoa cô cô không bạc đãi chúng con.” Bạch Hiểu Hiểu nắm lấy tà áo nàng, oan ức, làu bàu: “Nhưng người bạc đãi chúng con thì nhiều lắm.”
Bởi vì chúng con còn chưa kịp gặp Nguyệt Hoa tiểu cô cô thì đã tan đàn xẻ nghé cả rồi.
Diệp Lạc Hy cũng phải tròn mắt, vội hỏi: “Vậy thì là ai cả gan như vậy? Không lẽ Dương thúc thúc và Khuyển tiểu cẩu không bảo vệ các con sao? Ai dám cả gan bắt nạt đồ nhi ta?”
Diệp Lạc Hy thương yêu đồ đệ của mình biết bao nhiêu, dung túng cho đám đồ đệ của mình biết bao nhiêu, lại bênh vực người nhà không biết lý lẽ biết bao nhiêu, thiên hạ xưa nay không phải không ai không biết.
Cho nên, vừa nghe đến có kẻ khiến đồ nhi nàng chịu ủy khuất, Diệp Lạc Hy liền cả giận như chọc phải vảy ngược vậy.
“Hức! Sư phụ! Là sư nãi nãi bắt nạt chúng con.” Bạch Hiểu Hiểu òa khóc.
Diệp Lạc Hy nghe đứa nhỏ này òa khóc như vậy, lại nhận ra lời trong ý của đứa nhỏ này, hỏi luôn: “Nương ta vốn dĩ cũng không phải là đại ác bá hay kẻ nguy hiểm thâm sâu, hiểm họa khó lường gì, càng không phải là phường tà ma ngoại đạo thích bắt nạt trẻ con như đám thần tiên trên đó.
Sao bà ấy có thể bắt nạt các con được?”
Nương nàng ngụ lại trong biển thần thức của nàng ba năm, đương nhiên Diệp Lạc Hy cũng hiểu rõ tính cách của cha và nương.
Hai người họ không thể nào là kẻ bắt nạt trẻ con vô tội được.
Huống hồ, tội lỗi của chúng đều đã được nàng chấp nhận bỏ qua, nương nàng tuyệt đối sẽ không phải kiểu người quá tính toán và chi li.
“Sư phụ, người không biết đâu! Sau khi người đi, sư nãi nãi liền rất đáng sợ.
Nguyệt Hoa tiểu cô cô còn chưa gặp chúng con lần nào, chúng con đã bị tổ sư mẫu bắt đem đi, phân tán mỗi huynh đệ tỷ muội một phương rồi.” Lam Hạo bức xúc, nói trơn như nước chảy, giống như nhẫn nhịn sự tủi nhục này đã lâu rồi.
“Có chuyện này thật sao?” Đến nàng nghe xong cũng phải nhíu mày, hoài nghi nhân sinh.
“Phải đó sư phụ!” Mục Thiên Thiên cũng ủy khuất không kém nói: “Sau khi chúng con đóng cửa, bế quan Quang Minh đỉnh và Diệp phủ của chúng ta xong, tổ sư mẫu, tổ sư phụ, các vị thái tổ sư đã xuất hiện và phân tán mỗi huynh muội chúng con ra một phương, chia cắt vừa tròn ba trăm năm cho đến khi chúng con vừa cảm nhận được Quang Minh đỉnh có khí tức người trở về, liền nhanh chóng thoát khỏi “xiềng xích” về đây đoàn tụ cùng người đó.”
Nàng phải đỡ trán.
Rốt cuộc là nàng cũng chỉ rời đi có ba trăm năm.
Ba trăm năm qua, xảy ra cái cớ sự gì a?
“Vậy rốt cuộc, a nương đã đưa các con đi đâu được cơ chứ? Người chắc cũng không đến nỗi tàn ác mà ném cho các con rơi xuống Hồng Liên Nghiệp hỏa hay lò luyện đan đâu ha.” Nàng xoa xoa thái dương, cảm thấy nhức đầu.
“Vâng! Vâng!” Quân Cửu ủy khuất, giơ tay đầu tiên: “Con đáng thương nhất trong số mọi người.
Không chỉ đích thân sư nãi nãi dạy dỗ con, mà người còn bắt con trong vòng ba năm vượt qua vòng khảo hạch thứ năm và sáu.
Bây giờ con cũng chỉ còn lại vòng khảo hạch thứ bảy nữa thôi.”
Khảo hạch cuộc đời của Quân Cửu có liên quan đến tính mạng đứa nhỏ.
Nhưng lần đó nó liều mạng vượt qua bài khảo hạch thứ tư đã khiến nàng sợ muốn chết rồi.
Có điều, Độc Giác Thú nọ, trải qua bài khảo hạch của nàng thì liền lập tức đi tìm nàng ngay mà không hề tìm đến tiểu cô cô của nó.
Đứa trẻ đó bây giờ cũng đã khá lớn, đang là một tiểu tướng quân, học làm một thuật khí sư ở chỗ Ô Tư Mãng.
Chẹp, có lẽ nên đợi ngày tiểu nha đầu Quân Cửu vượt qua bài khảo hạch thứ bảy, nàng mới nên cho hai dì cháu họ đoàn tụ nhỉ?
“Con vượt qua được khảo hạch sớm, âu cũng là điều tốt thôi mà.
Nhưng cũng đâu thể nói là người ức hiếp con đến mức khóc thảm thiết thế này?” Nàng bất đắc dĩ, dùng khăn tay lau nước