Hỏi: nếu một Ma Vương đi hỏi vợ mà bị từ chối, hắn sẽ làm gì?
Đáp: Trực tiếp cưỡng chế đưa về chứ còn làm gì?
Thế nhưng, đó lại không phải là câu chuyện của Ngu Nhung Vương.
Hắn cũng định làm theo cách phụ thân mình từng cưỡng chế đưa nương hắn về làm áp trại phu nhân thế nào đó, nhưng người hắn động đến hình như là sai người rồi.
Không cần căn linh, không cần triệu hồi ma thú, càng không cần người hỗ trợ, nữ nhân nọ vẫn có thể tự tin cùng hắn đối diện đấu khẩu nãy giờ.
Thậm chí ngay cả một tia sợ hãi cũng chẳng có.
Hắn cũng rất muốn động thủ bắt nàng về lắm chứ, nhưng xét cho cùng thì một là nàng đang mang thai, hai là vì, nàng là phụ nữ.
Hắn tuyệt đối sẽ không ra tay đánh nữ nhân.
Nhưng nếu như không ra tay đánh nữ nhân, hắn nhất định sẽ không thể cãi lại nổi nàng.
Lần đầu tiên trong đời, Ngu Nhung Vương cảm thấy hắn bất mãn sự đời vô cùng.
Lúc này, chẳng hiểu vì sao trên đỉnh núi kia phát ra tiếng nổ inh tai nhức óc, khiến nữ nhân kia giật mình quay đầu lại.
Còn chưa cho hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng ta đã tự mình bay lên đỉnh núi, miệng còn gọi lớn: “Tiểu Không!”
Hắn vốn không hiểu chuyện gì, liền bay theo.
Hắn sợ là người ta sẽ chạy mất.
Lên đến đỉnh núi, xung quanh may mắn được một cửu vĩ hồ ly tiên chống đỡ kết giới khỏi vụ nổ, thành ra đám hầu nhân trên đỉnh núi vẫn hoàn toàn bình an vô sự.
Vừa nhìn thấy cái nữ nhân kia tiếp đất, hầu nhân bên dưới đã hô gọi nàng ta là “Thành chủ”.
Có vẻ như hắn đoán đúng rồi.
Nàng ta chính là chủ nhân của ngọn núi này đi.
“Lạc Hy, ngươi đi đâu thế? Lại còn kéo theo một đám yêu khí về đây bao tụ cả ngọn núi này lại nữa chứ!” Bạch Trần Việt trừng mắt nhìn xung quanh ngọn núi này bị tà khí dày đặc, tầng tầng lớp lớp bao phủ.
Mà chủ nhân của đám tà khí kia hãy còn đang đứng trên đỉnh đầu ngọn mây nhìn bọn họ.
Diệp Lạc Hy chỉ mỉm cười, nàng đưa cho kim sắc Cửu Vĩ Hồ một lọ vạn sự đại cát linh dược rồi bình thản bước vào vụ nổ bên trong kết giới.
Chẳng biết nàng ở trong đó đã làm gì, lúc trở ra liền đem theo một cái tiểu hài tử tám tháng tuổi, trên người khoác một chiếc áo trung y trắng tinh, gương mặt đứa bé bĩnh bầu, đôi mắt vừa to tròn vừa ngây ngô.
Đôi tay nhỏ nhắn đưa ngón cái lên miệng mút chùn chụt, nhìn đáng yêu vô cùng.
Mỗi tội là đôi tai của đứa trẻ này khá nhọn, có đuôi khỉ và lông tóc trên người có màu như màu lông khỉ mà thôi.
Hài tử cọ cái má phúng phính của mình lên má nàng, một tay lại vòng qua ôm cổ nàng, ánh mắt long lanh như con non vừa chào đời.
Chỉ là, giây trước ánh mắt đứa bé hãy còn long lanh, giây sau đã ngay lập tức trở nên vô cùng giận dữ, đằng đằng sát khí nhìn cái kẻ trên trời kia.
“Ngoan, đừng có nhăn mày như vậy, già trước tuổi đấy nha.” Nàng khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ lên cái mũi đang nhăn lại như vừa cắn phải ớt cay của đứa bé.
Hài tử liền quay sang ôm lấy nàng, nũng nịu.
Chỉ bằng vài ba cái dỗ dành từ nàng, đứa bé đã dần chìm sâu vào giấc ngủ.
“Chẹp, đứa nhỏ này, vừa ra đời, công lực thật rất kinh hồn bạt vía đi.” Bạch Trần Việt tặc lưỡi hai cái, nhìn đôi bàn tay lúc nãy còn nát tươm, rướm máu vì vụ nổ khủng khiếp kia, đôi bàn tay của y vừa được chữa lành, y lại nhìn đến đứa bé đang được bằng hữu nhà mình ôm kia, lắc đầu tặc lưỡi.
“Ha ha ha, đứa bé này đúng là quá trời đất thật đó.
Phá phách đến vậy là cùng.
Nhưng mà, hình như vụ nổ này làm vỡ lớp kết giới ngăn cản nhận thức về ta của mấy phu quân nhà ta mất rồi.
Việt Việt, lát nữa phiền ta tìm một cái quan tài nào đó vừa người cho Ngu Nhung Vương kia nhé.” Nàng vừa ôm cái biểu đệ đang ngủ ngon lành của mình, lại khẽ chỉ tay về phía nam nhân cả người thoát ra khói đen sì sì, lại đang trợn mắt nhìn cái bảo bảo ngây ngô đến dễ thương trong tay Diệp Lạc Hy.
“Đây là con trai ngươi vừa ra đời?” Ngu Nhung Vương tò mò hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy tròn mắt nhìn hắn, rồi lại bật cười, xua tay mà giải thích: “Không, không phải.
Hắn là biểu đệ nhỏ nhất của ta.
Là di nương của ta nhờ ta chăm sóc hắn, cho nên hiện tại nhìn ta và hắn mới giống mẫu tử mà thôi.”
Đột nhiên, đứa bé liền cử động người mấy cái rồi lại dụi cái má phúng phính, thơm thơm sữa của mình vào hõm cổ của Diệp Lạc Hy, lẩm bẩm nói mấy từ bập bẹ rằng: “A nương.”
Sắc mặt của Ngu Nhung Vương đen thui, mà đến sắc mặt của bốn vị hảo hán tử đứng đằng sau lưng nàng cũng đen kịt nốt.
Ngay lập tức, Thao Thiết liền tóm cổ thằng nhóc con này lên, trực tiếp ném đến tay A Viên.
Đã vậy, hắn còn trừng mắt nói một câu: “Quản người cho tốt.”
A Viên vừa tiếp đến đệ đệ trên tay, liền biết ngay đứa nhỏ này muốn mở miệng ra khóc lớn đòi người.
Cũng phải thôi.
Nhị đệ, tam đệ của hắn vừa chào đời đều được biểu tỷ dỗ dành trên tay.
Hiện tại lúc này trực tiếp bị cưỡng ép tách ra như vậy, đứa nhỏ không khóc mới là lạ.
Cho nên, A Viên ôm theo tiểu út đệ này, một tay lại tóm cổ đến hai cái đệ đệ đang tò mò đằng sau, một đường ngự linh kiếm phóng mất, hướng về phía Thanh Khâu mà chạy nước rút.
Bạch Trần Việt từ khi y bắt đầu tạo dựng kết giới, luôn có một phân thân khác ở gần Diệp Lạc Hy nghe chuyện, liền biết được kẻ kia có thực lực rất đáng sợ, gọi là Ngu Nhung Vương.
Đừng nói là thực lực của hắn, ngay cả khi nghe danh tự, đám thần tiên cũng phải kiêng nể hắn tám, chín phần.
Hắn ta đến đây là vì muốn tìm một nữ nhân có thân xác là ma, thân cốt là tiên để lấy làm chính thê, mục đích là tạo ra hậu thế hùng mạnh, đánh chiếm Cửu Trùng Thiên.
Cho nên mới cất công hắn theo dõi bọn họ khi hai người chỉ vừa mới đặt chân xuống vùng này.
Theo dõi cho đến khi Diệp Lạc Hy bước vào Hoa Sơn Thôn luôn cơ.
Có lẽ chính nàng cũng đã biết được chuyện này, nhưng lại luôn thờ ơ, làm ngơ trước sự việc này.
Bạch Trần Việt y hiểu.
Nàng là muốn xem xem mục đích của kẻ theo dõi nàng lâu như vậy là cốt muốn làm gì.
Thế nhưng, sau khi biết được mục đích của hắn ta, Diệp Lạc Hy lại cảm thấy choáng váng vô cùng.
Bởi vì nàng không nghĩ mình như vậy mà còn có thể kéo theo tình địch cho phu quân đi.
Phu quân của nàng đánh ghen kinh khủng thế nào, chắc cả Thanh Khâu đều hiểu rõ, Vạn tộc thành đều hiểu rõ lắm đi.
Bởi thế, cho nên mới nói, công việc hiện tại của y chính là chạy về Thanh Khâu lánh nạn thay vì ở đây chịu trận cùng nàng a.
Diệp Lạc Hy nhìn Bạch Trần Việt chuồn êm như nước chảy, nàng chỉ hận không thể