Diệp Lạc Hy vừa về tới cửa đã thấy nãi nãi cùng a nương, tiểu gia gia cầm sẵn roi đứng đợi cửa.
Rõ ràng là biết bản thân mang thai rồi mà còn dám chạy ra ngoài chơi như vậy, không chú ý trước sau.
Người ta thường nói một phần ba quãng thời gian đầu thai kỳ là rất quan trọng.
Vậy mà nàng còn chưa đi hết một phần ba chặng đường đã dám chạy ra ngoài nháo đông phá tây như vậy, thực làm các vị trưởng bối tức chết.
Tuy nhiên, ba vị trưởng bối còn chưa hạ bản pháp lên người nàng thì hai cái lão công nhà nàng trước sau đã che chắn cho nàng gọn ghẽ rồi.
Bọn hắn còn tuyên bố rắng, phu nhân mình đang mang thai, muốn đánh muốn phạt gì nàng thì xin các bậc trưởng bối trút lên người bọn hắn.
Chỉ chờ có như vậy, các vị trưởng bối liền buông tha cho nàng.
Thao Thiết và Cùng Kỳ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng bẩm lên trưởng bối rằng Diệp Lạc Hy không cảm thấy thoải mái khi ở Thanh Khâu nữa, cũng mặc kệ Bạch Dao Quang nài nỉ nàng ở lại, hai người họ đưa nàng trở về Vạn Tộc Thành nhanh nhất có thể.
Cùng Kỳ còn nói lại rằng, chừng nào Hỗn Độn và Đào Ngột về rồi, bảo hai tên bọn hắn về Vạn Tộc Thành.
Còn bốn cái tiểu thạch hầu kia, chỉ phiền gửi lại cho Ngọc Tỷ chăm sóc vậy.
Diệp Lạc Hy sau khi được đưa trở về Thanh Khâu, chứng kiển cảnh muốn phạt nàng thật nặng cho nàng ghi nhớ trong lòng của trưởng bối, lại nghe hai phu quân nói rằng muốn đưa nàng về nghỉ dưỡng, liền cũng lo sợ muốn níu kéo ở lại Thanh Khâu.
Tuy nhiên, chỉ bằng một ánh mắt đầy bi thương vô hạn, đồng thời xen lẫn sự ẩn nhẫn đáng sợ, kèm theo sự thống khổ tột cùng đã khiến cho Diệp Lạc Hy không thể nói được câu nào.
Cho nên dù muốn ở lại hay không, nàng cũng chỉ đành ngậm ngùi theo chồng về nhà.
Về đến Vạn Tộc Thành, nàng còn nói lên lời nào thì chỉ nghe Thao Thiết nói một câu: “Vào thất phòng, đợi chúng ta đi.”
Nàng chỉ biết im lặng đi theo đằng sau Diệp Tu và Diệp Ngọc vào mật thất.
Nói là thất phòng, chứ thật ra nó cũng chẳng có gì quá đặc biệt.
Đây là một địa cứ nằm ngay chính giữa tòa thành lớn này, đồng thời tất cả các lối đi, gian phòng khắp tòa thành đều thông suốt với nó.
Ở đây không hề chứa bảo vật hay là món đồ gì quý giá cả, bởi vì bản thân nó chính là thứ quý giá.
Căn phòng ấy được thiết kế bởi Ô Tư Mãng và chỉ có năm người mới có thể vào và ra được căn phòng này.
Một khi bước vào bên trong thì bên ngoài sẽ không ai có thể nghe thấy hoặc cảm nhận được người trong phòng đang làm gì, có bao nhiêu người và nói những gì.
Đây cũng là nơi tuyệt mật dành cho các vị lãnh đạo cấp cao khắp nơi gần xa địa bàn Vạn Tộc Thành tổ chức các buổi họp bí mật.
Đồng thời, chính nó cũng là nơi duy nhất thông ra với bốn phía đông, tây, nam, bắc của tòa thành đồ sộ này.
Từ khi căn phòng ấy được xây dựng và hoàn thành cho đến nay, ngoái các buổi họp mật dành cho các vị trưởng lão, lãnh đạo và các giáo quan ra thì hình như, suốt quãng thời gian nàng gả cho bọn hắn, chưa từng lần nào nàng phải đến đây một mình thế này.
Ngồi trong phòng một mình chờ đợi mà chính nàng cũng cảm thấy có mấy phần run sợ.
Nàng sợ, nếu như bọn hắn biết được những đứa trẻ này mà bọn hắn không muốn có con thì sao? Dù sao cũng là nam nhân, còn là những kẻ có máu chiếm hữu cao nhất.
Nhìn thấy nàng có hài tử với người khác trước, những kẻ còn lại nhất định sẽ tức đến thế nào đây?
Càng nghĩ, tâm tình nàng càng cảm thấy sợ hãi hơn, tay nàng lại vô thức làm ra hành động như trước đây.
Hai tay đưa đến, ôm chặt lấy bụng phẳng.
Nàng tự nhủ với lòng rằng, không sao.
Nhất định sẽ không sao hết.
Cho dù ba đứa bé này được sinh ra bằng cách gì, là con của ai thì chung quy, chúng vẫn là hài tử nàng hết mực bảo vệ cùng yêu thương.
Chỉ cần bọn hắn không muốn hài tử, nàng liền nhất định sẽ chống chế đến cùng.
Với suy nghĩ quẩn trong đầu như vậy, nàng đã kiên định và vững tâm, thản nhiên ngồi ở chiếc ghế với vị trí chủ tọa, đồng thời hai bàn tay siết chặt thành quyền, trấn tĩnh bản thân lại.
Nàng một tay đưa lên xoa cái bụng phẳng của mình, lẩm bẩm: “Các con đừng sợ.
Dù cho có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không để ai động đến các con đâu.”
Mà, bọn hắn cũng không để nàng phải lo sợ quá lâu.
Nàng vừa mới đặt mông xuống ghế được một nén nhang, bọn hắn đã tới rồi.
Mà khi tới, Đào Ngột và Hỗn Độn có hơi bầm dập mặt mày một chút.
Nhìn quyền pháp kia, nàng cũng biết thừa là ai đánh hai tên này thành ra cái dạng này rồi đi.
Vừa vào căn phòng, bọn hắn thấy nàng không còn dáng ngồi như thường lệ.
Nó hòa nhã hơn, nhưng đồng thời cũng có nhiều phần phòng ngự hơn.
“Lạc Hy.
Nàng mang thai từ khi nào?”Cùng Kỳ hỏi nàng: “Rõ ràng ta đều bắt mạch kiểm tra sức khỏe của nàng định kỳ ba ngày một lần.
Vậy mà nàng vẫn có thể giấu được.” Bộ dáng hắn giống như oan ức vì bản thân mình chưa học nghệ được tới đâu chứ không giống như đang oán trách nàng.
Thao Thiết phóng hai mồi lửa đến lò sưởi trong phòng.
Đoạn, hắn ôn hòa tiến về phía nàng, cầm hai bàn tay đang lạnh cóng đến vã mồ hôi của nàng lên, nhẹ nhàng xoa bóp mà nói rằng: “Lạnh không?”
Nàng cũng ngạc nhiên lắm trước cách phản ứng này của hắn.
Lạnh không ư? Nàng đang sợ đến lạnh cả người luôn.
Nhưng không phải là vì thời tiết, mà là sợ bọn hắn làm ra chuyện táng tận lương tâm nào đó thì đúng hơn.
Ai mà biết được phu quân mình sẽ làm ra chuyện trời ơi đất hỡi nào đó chứ?
Thấy sắc mặt nàng có chút tái, lại không trả lời hắn, khiến Thao Thiết trong lòng càng rối bời hơn.
Hắn mới cuống lên, hỏi: “Nàng sao thế? Cảm thấy không khỏe chỗ nào sao? Hay là do lúc nãy bọn ta dọa nàng sợ rồi?”
Có lẽ là do mang thai, nên tâm tính nàng vô cùng khó đoán.
Sắc mặt nàng tái trắng nhìn bọn hắn một lúc, rồi lại nhìn đến Thao Thiết trước mặt mình.
Nàng từ từ rụt tay lại, đưa hai tay lên ôm lấy bụng phẳng của mình, nhìn bọn hắn, lắp bắp hỏi: “Không bắt ta bỏ hài tử sao?”
Nghe xong câu hỏi của nàng, cả bốn người bọn hắn đều nhìn nhau, ngả ngửa, hận không thể mở đầu nàng ra xem bên trong thật sự là đậu phụ phải không đi.
Bỏ hài tử? Bọn hắn còn lâu mới bỏ! Chỉ cần là nàng sinh, bọn hắn đều tự khắc không phân biệt con ai với ai, đều xem chính là con của mình kia mà.
Diệp Lạc Hy lại cho rằng điều đó vô cùng khó khăn.
Bình thường bọn hắn có thể chung sống hòa bình với nhau là tốt lắm rồi.
Ai mà không có tính ganh đua? Nhìn thấy mình thiệt thòi liền sợ rằng sẽ không ai dám chịu sự thiệt thòi này.
Nàng nghĩ rằng, để tránh bọn hắn xảy ra mâu thuẫn, nàng đã nghĩ bản thân mình đừng nên có hài tử là tốt nhất.
Vậy nhưng, rốt cuộc thì hài tử vẫn có là có rồi.
Rõ ràng là nàng đã uống thuốc tránh thai rồi cơ mà?
“Rõ ràng là ta đã dùng thuốc tránh thai, nhưng tại sao ta vẫn….” Nàng càng siết lấy chính mình hơn, nhìn bọn hắn, đầy sự khó xử.
Bọn hắn nhìn nhau, gãi gãi đầu.
Đoạn, Cùng Kỳ mới lên tiếng nói trước: “Thật ra chuyện nàng sợ có hài tử từ đầu, bọn ta đều đã tường tận cả rồi.
Cho nên, bọn ta luôn sử dụng biện pháp an toàn mà thời đại máy móc đời trước mới có.
Tuy chế tạo hơi cực công, nhưng cũng không phải là không thể.
Loại bao đó dùng thật tốt.
Cho nên bọn ta mỗi lần cùng nàng hoan hợp đều sử dụng biện pháp an toàn này.
Còn thuốc tránh thai gì gì đó của nàng, ta đã từ đầu đều đổi thành thuốc bổ cả rồi.”
Diệp Lạc Hy càng kinh ngạc đến trợn mắt.
Nàng nhìn Cùng Kỳ, hỏi hắn: “Cho nên, từ đầu ta uống đều là thuốc bổ?”
Hắn gật đầu, khẳng định: “Đều là thuốc bổ.
Thuốc đó có tác dụng điều tức cơ thể, thải độc mát gan, lại giúp nàng an thần, ngủ ngon giấc.
Bình thường nàng phải dùng Thanh Trà để an tĩnh chính mình có vẻ hơi cực.
Ta trong thời gian trước đã nghiên cứu ra loại thuốc giúp nàng điều tức cơ thể mà không cần phải dùng thứ đắng như hoàng liên tinh kia nữa.”
Nàng trợn mắt nhìn hắn.
Rồi lại