Sư phụ đóng cửa ở trong phòng một ngày một đêm kể từ sau khi người hôn mê vì lịch kiếp để trở thành thượng thần, hôm nay lại có thể mở cửa ra ngoài đến gặp mọi người, khiến chúng nhân trên dưới Diệp phủ tướng đều vui mừng khôn tả, thậm chí còn vui vẻ vây quanh vị chủ nhân này.
Nhưng trái với sắc mặt vui vẻ như thường ngày của sư phụ, người chỉ lạnh lùng nói: “Chẳng qua là căn bệnh nhỏ.
Các ngươi trộm lười nháo nhào lên như vậy để làm gì?”
“Sư phụ, người sao vậy? Người vẫn còn không khỏe sao?” Thập nhị đệ tử của Tát Mãn tộc, tên là Bạch Hiểu Hiểu, ánh mắt ngây thơ nhìn sư phụ, có chút ủy khuất ra mặt.
“Sư phụ có chuyện muốn nói với các ngươi.” Nàng nói, sau đó tập hợp mọi người ở sân tập.
Diệp Lạc Hy trong đầu lại thoáng qua hình ảnh của kiếp trước.
Đừng tưởng Bạch Hiểu Hiểu là người Tát Mãn tộc, tính cách ngây thơ đơn thuần, nó chính là kẻ đã hạ Vạn Cổ độc trong trà của nàng, hại nàng suýt chút nữa cả đời bị phế mất tu vi.
Nghĩ đến điều này, Diệp Lạc Hy đau đầu xoa xoa thái dương.
Mặc dù bây giờ chúng nó chỉ là đứa trẻ đơn thuần, nhưng những điều sau này chúng làm cho nàng khiến nàng thật sự sợ hãi, thậm chí cơn buồn nôn cũng muốn trào ra.
Diệp Lạc Hy nhìn lại cảnh quan của Diệp phủ này, chừng một thời gian nữa thôi, sợ rằng nó sẽ trở thành một nơi đóng đầy mạng nhện, là một nơi chỉ có một kẻ vô danh ở nhờ, nuôi con của mình.
Nàng đưa tay chạm vào bức tường chạm trổ rồng phụng, kí ức kiếp trước và hiện tại luôn chồng chéo trong đầu nàng, khiến Diệp Lạc Hy vẫn còn chưa ổn định, thậm chí có phần mệt mỏi.
Chỉ là, nếu như bây giờ nàng còn dung túng bọn trẻ quá độ nữa, không nghiêm khắc dạy dỗ, e rằng sau này kết cục vẫn sẽ lặp lại.
“Sư phụ, người có chuyện gì muốn nói với chúng con sao?”Đại đệ tử Lưu Nhất Thanh cung kính cúi đầu, hỏi sư phụ.
Trước mặt nàng chính là mười hai đồ đệ do nàng thu nhận về dạy dỗ từ khi chúng còn bé, có đứa vừa sinh ra đã nhập môn rồi.
Đại đồ đệ Lưu Nhất Thanh, nhân tộc kẻ đóng một ngàn đinh tiêu hồn lên cơ thể nàng.
Nhị đồ đệ Kim Mặc Nghiên, nguyên lai hắn là người của Vạn Cổ tộc, sẽ cùng ngũ đồ đệ, bát đồ đệ, thập đồ đệ đánh giết nàng.
Tam đồ đệ Nhạc Tử Liêm, sinh ra là Vu Hỏa tộc, trong người sở hữu ngọn lửa biến dị liên đăng viêm, nó đã dùng ngọn lửa này để thiêu nàng trong Ngục Vô gián.
Tứ đồ đệ Hạ Hàn Không, vừa là nhân vừa là điểu, giỏi nhất là triệu hoán vong linh.
Sau này nó cũng sẽ dùng thiên phú này để truy sát nàng khắp nơi.
Ngũ đồ đệ Mục Thiên Thiên, thuộc tộc Mị Ma.
Nàng thật sự không hiểu, rốt cuộc là nó cũng là người của Mị Ma tộc, nàng cũng đã phát huy được hết khả năng mà nó có, cớ sao nó lại bị Thiên Hậu tương lai kia dụ hoặc được chứ? Các sư huynh đệ muội khác bị dụ hoặc tẩy não nàng sẽ không nói gì đâu.
Tại sao đến cả nó cũng…..
Nàng đỡ tay xoa xoa mi tâm, lại nhìn sang bên phải.
Lục đồ đệ An Nhiên, nhân ngư tộc, sau này là người bảo vệ cũng như kế thừa Thất Hải.
Cũng là nó đã hại nàng mất đi đứa con thứ hai.
Thất đồ đệ Lục Bắc Quân, Cự Nhân tộc, thống lĩnh năm mươi vạn quân tinh nhuệ của thiên giới sau này, cũng là người đã bán đứng nàng.
Bát đồ đệ Lam Hạo, Huyết tộc, kẻ tự tay đâm một kiếm, rạch bụng nàng.
Cửu đồ đệ, Thập đồ đệ Chu Minh, Chu Thành, tinh linh tộc, hai đứa này sau này sẽ phế mất tay chân nàng trong trận đại chiến truy bắt nàng năm đó.
Thập nhất đồ đệ, Quân Cửu, bán thần bán nhân tộc, chính là phán quan sau này, cũng chính là người sẽ phán nàng bị huyết tẩy ở Tru Tiên Đài.
Thập nhị đồ đệ, Bạch Hiểu Hiểu, tát mãn tộc, kẻ hạ vạn cổ độc nàng.
Càng nghĩ, càng cảm thấy không có từ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng của nàng lúc này.
Nàng thật không thể tưởng tượng nổi rằng, bản thân lại dạy ra một đám đồ đệ sau này sẽ giết chết mình như thế.
Diệp Lạc Hy nghiêm khắc, nhìn ánh mắt của bọn trẻ, cảm thấy có lẽ chúng sẽ lên kế hoạch phá nhà trong khi nàng đi vắng.
Nàng liền phất tay gọi Ma Long và Tam Lang bước tới.
“Chủ nhân, người có gì phân phó?”
Nàng nhìn Ma Long và Tam Lang, trong lòng có vạn lời muốn nói, thật sự nếu như không phải trong thần thức, Hỗn Độn và Cùng Kỳ luôn gào lên với nàng rằng phải tỉnh táo, sợ rằng nàng đã nhào đến ôm cả hai khóc đến cạn nước mắt.
Ma Long và Tam Lang là hai khế ước thú cao kỳ cấp bảy và cấp chín của nàng.
Ma Long, nàng gọi hắn bằng tên gọi thuần thúy như vậy là bởi vì Ma Long được sinh ra nửa long nhân nửa ma nhân.
Còn Tam Lang vốn dĩ có xuất thân từ Tam Nhãn Lang tộc.
Nhưng Tam Lang bẩm sinh lại có kim đồng – một điềm gở với Tam Nhãn Lang tộc, nên hắn bị trục xuất khỏi tộc từ khi mới chào đời.
Diệp Lạc Hy đã đưa cả hai về nuôi dưỡng từ khi nàng còn chưa phi thăng độ kiếp đến cảnh giới linh thần.
Và cũng ở kiếp trước, Ma Long và Tam Lang là hai người bạn trung thành với nàng đến lúc chết.
Tam Lang vì bảo hộ mẹ con nàng rời khỏi Ma giới, bị Ma tôn Tiêu Nguyệt Dạ giết chết.
Còn Ma Long vì cứu nàng khỏi đám đệ tử này giết chết, đã hiến tế nguyên thần, làm thành một bộ áo giáp bảo hộ vết thương do bị rạch bụng moi