Sáng sớm ở Thanh Hành điện, nơi mà Diệp Lạc Hy đang tọa vị nghỉ ngơi, người ta đã thấy tiên tộc cử người đến.
Nhưng người được cử đến không phải là đích danh Huân Trường Tuấn gia chủ, mà là một quản gia nho nhỏ.
“Lạc Hy thượng thần, ta nói như vậy, ngài còn chỗ nào không hiểu?” Quản gia này cũng họ Huân, là tiên tộc phân nhánh của tiên tộc chính tông.
Có điều, bộ dáng dương dương tự đắc của gã cũng chẳng khác nào gia chủ hiện tại cả.
Diệp Lạc Hy thầm thấm tắc khen, đúng là chó mèo một lứa cả.
Thật đáng khen cho tiên tộc thế lực thâm hậu chục vạn năm, hậu thế lại sinh ra một đám con cháu vô phép vô tắc đến vậy.
“Thứ nhất, hôm qua ta đã nói, ta muốn Huân Trường Tuấn đích thân đến đây giải thích mọi chuyện cho ta chứ ta không hề nói phái quản gia tới.”
Kẻ kia liền nói: “Thượng thần, tiên tộc thượng cổ, là những gia tộc có tiếng có quyền lực nhất ở Cửu Trùng Thiên này.
Hôm nay phái ta tới đây đã là nể mặt ngài lắm rồi.
Mong ngài hãy hiểu cho.”
Diệp Lạc Hy cười mỉa mai.
Bản thành chủ nếu muốn, hiện tại liền giấy động binh lực, lật toàn tam thiên còn được.
Huống hồ chi là, chỉ là một quản gia nhỏ nhoi, lại dám đứng trước mặt ta gây sự vô cớ?
“Cho nên, các ngươi nói là muốn nhận người thân, nhưng lại bày ra thế trận ép người khác phải cúi đầu gọi cha như vậy, chọc cho đồ nhi của ta khóc một cách oan uổng.
Huân quản gia.
Chuyện này các vị giải thích thế nào cho bổn thượng?” Nàng đặt tách trà xuống, khẽ nghiêng đầu nhìn ông ta.
“Là do đồ nhi của ngươi quá yếu, dẫn đến chúng ta còn chưa làm gì đã hoảng sợ khóc nấc rồi.” Huân quản gia cười cợt.
“Ồ.
Vậy à?” Nàng mỉm cười.
Đột nhiên, uy áp từ người Diệp Lạc Hy tỏa ra mạnh đến mức khiến cho kẻ trước mặt nàng cũng phải nghẹt thở mà quỳ gục xuống.
“Bổn thượng thần xưa nay đối với vạn người như một là vì muốn công bằng cho tất cả.
Thế nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc ta có thể nhắm mắt cho qua chuyện các ngươi ngoài bất kính với ta lại còn mạo phạm với đồ nhi của ta.
Huân gia chủ, chỉ dựa vào mỗi việc nãy giờ ngươi huênh hoang trước mặt ta cũng đã đủ để cho ta giết chết ngươi trên dưới một trăm lần rồi.
Một tiên tộc nhỏ nhoi, ngươi thật sự nghĩ rằng các ngươi có tư cách ra oai trước mặt ta sao?” Nàng khẽ cười.
Huân quản gia sợ hãi đến run cả người.
Lúc này, chính gã đã biết mình chọc sai người rồi.
Thế nhưng, Diệp Lạc Hy lại không để cho mọi chuyện đơn giản như vậy được.
Và đương nhiên, để tặng cho Tiên tộc một đại lễ lớn, Diệp Lạc Hy mỉm cười nói với Huân quản gia rằng: “Đi nói với gia chủ của các ngươi.
Chuyện hôm nay bổn thượng thần đã thật sự rất ghi nhớ.
Ngày sau, bổn thượng thần nhất định sẽ đáp lễ các ngươi.”
Kẻ làm quản gia kia đi vào thì hống hách, nhưng khi trở ra thì chẳng khác gì một con chó đang bò trên đất cả.
Lão ta bị chính gương mặt như ma như quỷ, đằng đằng sát khí, phẫn nộ kinh niên làm cho sợ đến bay mất cả hồn lẫn trí.
Khi căn phòng đã trở lại với sự tĩnh lặng và uy nghiêm như dáng vẻ ban đầu vốn nên có của nó, từ trong biển thần thức của Diệp Lạc Hy, Ninh Quân hiện lên mờ mờ ảo ảo qua làn khói trắng.
Quãng thời gian Ninh Quân nghỉ ngơi trong biển thần thức của Diệp Lạc Hy đã khiến cho phần linh hồn chỉ còn lại một phần ba của Lạc Hy được bồi dưỡng và liên kết với nhau.
Tuy nhiên, bởi vì nhận thức của cả hai mảnh hồn này quá mạnh cho nên xảy ra kỳ tích.
Thay vì hai mảnh linh hồn kết hợp lại thành một nữ nhân có kiến thức của cả Ninh Quân và Lạc Hy thì lại sinh ra sự cộng hưởng và chữa lành cho cái thiếu sót, bù đắp cho cái lỗ hổng do sự phân tách linh hồn tạo ra, khiến cho ý thức của cả Ninh Quân và Lạc Hy dần trở thành hai linh hồn tách biệt.
Hiện tại, Ninh Quân đã không còn là làn khói lờ mờ màu tím chỉ biết nói ra những lời chỉ duy nhất Diệp Lạc Hy nghe thấy.
Hiện tại, nàng ấy đã là một người có hình thể, có thể giao tiếp được với người khác, có thể cho người ta biết sự hiện diện của mình.
Tuy nhiên, có vẻ hình thể này hãy còn yếu như chủ nhân của nó, cho nên hình thể chỉ hiện lên bằng một nửa thân trên, còn một nửa thân dưới vẫn là làn khói màu tím mờ sương ảo, toát ra từ mi tâm của Diệp Lạc Hy.
“Lạc Hy, ngươi đã quá nhân từ rồi.
Nếu như đổi lại là ta của ngày đó, ta nhất định bắt gia chủ của tiên tộc trực tiếp đến đây quỳ xuống nhận tội.
Thật là làm mất hết mặt mũi của ta, đời sau của ta ạ!” Ninh Quân cáu giận ra mặt, chỉ chực chờ thiếu nước là muốn ăn tươi nuốt sống đám người không biết phép tắc kia.
Thế nhưng, Lạc Hy đã nói thế này, khiến Ninh Quân á khẩu: “Tiên tộc đắc tội, không phải là ta.
Ta chẳng qua chỉ là không vừa mắt bọn họ, cho nên ta mới nhân tiện mở rộng Thương Vân hội một chút ấy mà.”
Một chút thông tin mà Diệp Lạc Hy thu thập được chính là, những thông tin liên quan đến việc Tiên tộc đang tàng trữ Tà Dịch Thiên Hương.
Hoặc âm thầm đem công pháp tu luyện mấy mươi vạn năm thiên giới bán lại cho tà giáo, khiến các thế lực tham cường quyền, muốn hại muôn dân, ỷ thế làm càng, hiếp người quá đáng khắp nơi mọc lên như nấm, chúng nhân làm than, sinh linh tán loạn.
Hoặc âm thầm đem những linh thú của thiên giới đi đấu giá.
Hoặc là lạm pháp.
Hoặc là tham nhũng.
Chỉ cần một tội danh trên lộ ra cũng đã đủ cho tiên tộc trên dưới chết không toàn thây rồi.
Vậy mà Diệp Lạc Hy biết không chỉ một mà là tất cả những chuyện bẩn thỉu mà tiên tộc đã âm thầm làm sau lưng Thiên giới.
Gia chủ đời