Người ta thường nói, sứ giả của Thành chủ Vạn Tộc Thành đều luôn đeo bên mình một lệnh bài hoàng kim khắc địa vị của bọn họ lên đó, biểu thị sự tôn nghiêm của một sứ giả.
Mỗi sứ giả sẽ có một công việc khác nhau, cũng có một chức trách khác nhau.
Thế nhưng, tất cả các sứ giả của Thành chủ Vạn Tộc Thành đều toàn kỳ nhân dị sĩ.
Huân Vân Hề từng nghe nói, chỉ cần có thể làm cho vị sứ giả sắp tới này vừa ý thì có thể trực tiếp có được một mối nhân duyên với Vạn Tộc Thành.
Thế nhưng, đối với Huân Vân Hề, nàng ta lại có một dự tính khác.
Thay vì làm hài lòng sứ giả và có được mối nhân duyên làm ăn này, Huân Vân Hề lại đòi hỏi một vị trí cao hơn.
Đó là có thể bước chân vào được Vạn Tộc Thành.
Ngũ sắc thiên vân, mềm mại như nhung, chậm rãi bay đến.
Trên đám mây lớn ấy không có xe loan phượng kéo, cũng không hề có lọng rợp trời che.
Hai bên là hai hàng người nghiêm túc với một vị cường giả áo lam dẫn đầu.
Người đó từ từ đáp xuống trước Hỏa Thần điện.
Mây ngũ sắc cũng dần tan ra hai bên, lộ ra hai hàng người rõ rệt bên trong.
Bên trái là một nữ nhân với mái tóc rực lửa, linh khí Hỏa Diệm tỏa ra ngùn ngụt, khí chất ngút trời cùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, diện trên người xiêm y đỏ rực như màu tóc của nàng.
Đây hẳn là một đại cường giả với thực lực vô cùng đáng sợ.
Bên trái là một nam nhân.
Hắn thân mình mười thước cao, bệ vệ lực lưỡng, lại lắm phần soái khí ngút trời.
Đằng sau lưng hắn là một cây rìu lớn bằng sắt, chắc hẳn là rất nặng.
Người này là một đại trang tử hán, chỉ cần một tay cũng có thể đơn giản bóp chết một người nhẹ nhàng như bóp dẹt một con kiến.
Đằng sau hai nam, nữ nhân kia có sáu tiểu mục đồng, mỗi tiểu mục đồng mang theo một món vật trong tay.
Có mục đồng cầm theo một chiếc giỏ, có mục đồng lại cầm theo một chiếc hộp, trông rất kỳ dị.
Mà mỗi chiếc giỏ lại chứa rất nhiều linh khí, giống như một bảo bối hơn là một đồ vật thông thường nhiều.
Nam nhân ở giữa tuấn trang như ngọc, mày kiếm mắt phượng, khôi ngô tuấn tú, có thể được xem như một quốc sắc thiên hương, vô cùng kiều diễm.
Khí chất hắn lại thanh khiết vô cùng, khiến người gặp người yêu, hoa gặp hoa cười.
Lệnh bài hoàng kim của hắn lấp lánh bên hông.
Đây chính là sứ giả của Vạn Tộc Thành.
“Cung kính tín sứ đại nhân.” Chúng nhân ở Hỏa Thần Điện đều đồng loạt cúi đầu hành lễ, hoàn toàn bày ra bộ dáng cung kính đối với người này.
Thế nhưng, duy chỉ có Huân Vân Hề lại không hề quỳ xuống cung kính hành lễ, ngược lại còn thất thố trợn mắt há miệng, dường như không thể nào tin nổi vào mắt mình được nữa rồi.
Kẻ này, hắn làm sao có thể là tín sứ tối cao của Vạn Tộc Thành cho đặng?
Nữ nhân hồng y diễm lệ bên phải tín sứ nhíu mày.
Uy áp của nàng tỏa ra vừa nóng bức vừa nặng nề, khiến chúng nhân đang hành lễ đột nhiên quỳ rạp xuống, lập tức bị ấn bẹp xuống sàn, sợ hãi.
Nhất là ánh mắt như chực chờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mặt kia của hồng y nữ tử khiến chúng nhân càng thêm sợ.
“A Liên, ngươi bình tĩnh chút, đừng manh động.
Hôm nay chúng ta đến đây là để thương lượng, không phải để gây chiến.” Tín sứ đại nhân mở miệng, giọng nói của hắn trầm lặng, đầm ấm.
Nhưng đồng thời lại khiến cho người ta có cảm giác quen thuộc vô cùng.
Người tên A Liên kia liền thu liễm, lập tức chúng nhân đều thở phào đầy nhẹ nhõm.
Lúc này, mắt phượng kia mới nheo lại đầy nguy hiểm, liếc nhìn nữ nhân kia như kẻ xa lạ, hỏi: “Triển phu nhân, tại hạ là tín sứ của chủ nhân Vạn Tộc Thành, hôm nay đến đây là muốn nghe về lời hợp tác của Triển phu nhân.”
Huân Vân Hề nghe vậy, nàng ta như sực tỉnh, nhìn thấy ánh mắt xa lạ, vô thưởng vô phạt của người kia, nàng ta liền hiểu.
Điềm nhiên trở lại, Huân Vân Hề bình tĩnh vấn an tín sứ đại nhân rằng: “Thành thật xin lỗi ngài, thưa tín sứ đại nhân.
Chẳng qua là khi nhìn thấy ngài, ta lại nhớ đến một người không nên nhớ.”
Tín sứ mỉm cười hỏi: “Ồ, kẻ đó là kẻ nào khiến cho Triển phu nhân lại có ý căm ghét thế kia?”
Huân Vân Hề mỉm cười, tự nhiên: “Chẳng qua chỉ là một kẻ vô phúc, không biết tốt xấu mà thôi.
Tín sứ đại nhân, xin mời vào.”
Tín sứ kia tỏ ra ngạc nhiên và có phần thích thú, Huân Vân Hề trong lòng liền thở phào yên tâm.
Đại sảnh Hỏa Thần điện vốn nóng đến bức người, nhưng khi những tín sứ đi bên cạnh Hỏa Thần đương nhiệm phu nhân thì lại chẳng thấy nóng chút nào, ngược lại còn có phần rất thoải mái.
Vị tín sứ ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh, tò mò hỏi với Triển phu nhân: “Ta nghe chủ nhân của ta kể rằng Hỏa Thần điện là một nơi nóng đến bức người, cho nên đã bảo ta mang những thuộc hạ có thể chịu được sự nóng bức đến, tránh cho những người có cảnh giới thấp hơn phải chịu đựng sự nóng bức khó chịu này.
Triển phu nhân, lời đồn này có đúng hay không?”
Huân Vân Hề nở nụ cười xã giao: “Thành chủ đại nhân đã nói đúng về Hỏa Thần điện rồi.
Hỏa Thần điện đúng là một nơi rất nóng, nóng đến bức người.
Nhưng ta có xuất thân từ Tiên Tộc.
A Dương vì sợ ta nóng quá chịu không được cho nên đã tìm về một linh châu có khả năng biến cái nóng bức của nơi này giảm xuống một cách triệt để.”
Tín sứ đại nhân nghe vậy, càng ngạc nhiên hơn, hắn nói: “Chỗ bọn ta có một