Đời trước, Bạch Liên ở đằng sau Thiên Tư Tư, mượn tay nàng ta hại nàng nhà tan cửa nát, mẫu tử chia lìa, tệ hơn hết là hại nàng đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Tàn hồn lưu lại cũng không thể tiến vào luân hồi, một mảnh hồn tài ấy đã lưu lại Minh giới một ngàn năm.
Một ngàn năm vất vưởng khiến Diệp Lạc Hy mỗi ngày đều là hận, chỉ ước sao thời gian có thể quay lại một lần nữa để báo thù.
Thời điểm hiện tại, Bạch Liên đã mất tất cả.
Địa vị, danh tiếng, thế lực và cả tay chân.
Tất cả những gì đã từng thuộc về nàng ta đều bị chính nàng phá hủy một cách trọn vẹn.
Bạch Liên hiện tại ngoài một tấm thân tàn ra, nàng ta đã chẳng còn gì trong tay nữa.
Bước xuống căn ngục sâu thẳm, Diệp Lạc Hy nhìn thấy trận đồ pháp xung quanh.
Nàng bất lực cười.
Ma Tôn a, ngươi đã giam cầm nàng ta đến chết ở đây, còn ẩn luôn cả trận pháp rút đi tu vi của nàng ta qua từng ngày.
Sợ rằng hiện tại, Bạch Liên đã trở thành một phế nhân mất rồi.
Nữ nhân có phần hơi gầy gò, mái tóc dài lõa xõa, đang gục ở đó.
So với một tuyệt sắc thiên hương năm nào, nữ nhân trước mắt nhìn giống như một lão quả phụ đang gần đất xa trời.
Nhận thấy có nguồn áp lực đến mức ngạt thở đang tiến về, Bạch Liên mở to đôi mắt ngẩng đầu lên.
Xám tro y phục hệt như năm nào.
Thế nhưng, so với nữ nhân năm đó, người này trưởng thành, điềm đạm hơn.
Trên mặt mang thêm vài phần tư sắc tuyệt vời, người đó chém đứt hai sợi dây xích giữ hai tay của Bạch Liên, khiến nàng ta mất lực thăng bằng, ngã chúi về phía trước.
Nhưng nàng ta lại không ngã xuống đất.
Sợi chỉ mỏng manh, trong suốt và ánh lên một tầng kim quang đang lóe lên trong tay người kia.
Im lặng đến gần hai ngàn năm, Bạch Liên cũng cất lên tiếng nói của mình.
Nàng ta hỏi: “Chà.
Tiểu tướng quân năm nào, nay ngươi đã trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ hay chưa?”
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của Bạch Liên.
Nhưng Bạch Liên cũng đã đoán được khi nhìn vào cảnh giới mà Diệp Lạc Hy đang ngự trị.
Tất cả có thể nói bằng một câu: thâm sâu vô lượng.
“Ngươi đã hai lần sinh nở?” Bạch Liên lại hỏi thêm một câu.
Diệp Lạc Hy lại tiếp tục im lặng.
Nơi giam cầm Bạch Liên hai ngàn năm này ban đầu là một cung điện ở hậu cung của Ma Tôn.
Bàn ghế vẫn như vậy bài trí đầy đủ.
Diệp Lạc Hy ung dung ngồi xuống ghế nhìn Bạch Liên.
Bạch Liên đưa đôi mắt lờ đờ, mệt mỏi đã sớm mất đi tiêu cự nhìn Diệp Lạc Hy, nở nụ cười bi ai mà nói: “Diệp tướng quân, ngươi thắng rồi.
Ngươi đã có tất cả, tình yêu của chàng, địa vị, danh vọng, tiền tài.
Tất cả người đều đã có đủ.
Bây giờ ta chẳng qua chỉ là một ngọn đèn cạn dầu trước gió.
Nếu như ngươi muốn giết ta thì chẳng phải rất đơn giản sao? Ra tay nhanh lên.”
Nhanh lên và giúp ta kết thúc cái vòng lặp luẩn quẩn, đau khổ này đi.
Bạch Liên biết hiện tại bản thân đã là đèn cạn dầu.
Nàng ta cũng chẳng có gì phải sợ cả.
Diệp Lạc Hy hiện tại đã đứng trên đỉnh cao vạn người, muốn giết chết một kẻ bị rút linh lực dần dần trong hai ngàn năm qua đối với Bách Chiến Thượng Thần mà nói, đó chẳng khác gì phủi một hạt bụi ra khỏi thiên hạ này cả.
Bạch Liên không sợ chết, càng không sợ cơn phẫn nộ của Diệp Lạc Hy trút xuống người mình.
Nhưng dường như, Diệp Lạc Hy còn chẳng thèm đả động đến tay.
Bạch Liên thậm chí còn nhắm mắt, chuẩn bị sẵn tinh thần để chờ đón cơn đau đớn đến thấu xương mà Diệp Lạc Hy mang lại.
Diệp Lạc Hy bật cười khanh khách nhìn Bạch Liên.
Nàng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta đã cùng Ma Tôn thành thân, hiện tại ta chính là Ma Hậu, tiếp tục từ bỏ địa vị của mình ở Cửu Trùng Thiên hay sao?”
Bạch Liên khó hiểu nhìn Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy nói tiếp: “Ta đúng là đã trải qua hai lần sinh nở, nhưng là với phu quân của ta, không phải Ma Tôn.
Hắn cùng ta hiện tại, tuy quan hệ có hơi phức tạp, nhưng tốt hay xấu đều không thể có quan hệ phu thê.”
Bạch Liên mở to đôi mắt nhìn Diệp Lạc Hy, nàng ta không tin mà mắng rằng: “Ngươi thật không biết tốt xấu! Nam tử như hắn chính là có một không hai trên đời này, ngươi lấy tư cách gì mà nói rằng hắn cùng ngươi không phải là phu thê?”
Đột nhiên, ánh mắt của Bạch Liên thay đổi, từ kinh ngạc, sau đó lại chuyển sang mỉa mai: “Ha ha ha! Ta hiểu rồi! Ngươi hiện tại đã gả cho Đế Quân, phải vậy không?”
Diệp Lạc Hy thật sự bị câu trào phúng này của Bạch Liên chọc cho cười đến nắc nẻ.
Bạch Liên khó hiểu trước cái kiểu cười này của Diệp Lạc Hy, nàng ta nghiến răng: “Gả cho Đế Quân, ngươi đắc ý đến vậy sao? Ta nói cho ngươi hay.
Mặc dù Độc Cô Tư Dạ là nam tử dưới một người trên vạn người, nhưng hắn là loại nam nhân cặn bã nhất trong thiên hạ.
Ngươi lại từ bỏ một người như Nguyệt Dạ để gả cho hắn ta sao?”
Nghe câu nói này của Bạch Liên, Diệp Lạc Hy ngừng cười, nàng lau nước mắt, nói: “Ta gả cho kẻ đó ư? Ta một không tình cảm, hai không thân thích, ba không quan hệ, làm sao ta có thể trèo cao đến như vậy cho đặng? Ngươi vẫn thật sự là nên đến Thiên Điện xướng một đoạn Nam Quan Khúc cho thiên hạ cùng nghe đi a.
Cười, chết ta mất!”
Bạch Liên nhíu mày.
Sau đó nàng thở dài: “Vậy là ngươi vẫn chưa gả cho Nguyệt Dạ?”
Diệp Lạc Hy xua tay, nói: “Ta làm sao có thể gả cho hắn chứ? Phu quân của ta ghen lên đáng sợ lắm.”
Bạch Liên lại nhíu chặt đầu mày.
Đáng sợ? Cái nữ nhân trời không sợ đất không sợ này lại đi sợ phu quân sao? Nghĩ lại, cũng thật nực cười đi.
Bạch Liên im lặng nhìn Diệp Lạc Hy, nàng lại tiếp: “Có phải hôm nay ngươi đến đây tìm ta, đích thực là Thiên giới xảy ra đại biến cố, muốn từ chỗ ta cạy ra thông tin cho ngươi?”
Diệp Lạc Hy quả thật hôm nay đến đây cũng là có ý này.
Nhưng hình như không phải chỉ có mỗi một mình ý này.
Cho nên, nàng nói: “Chà, đúng là thiên tài luyện dược sư của bảy ngàn năm trước.
Ta quả thực là không có đánh giá thấp ngươi.
Hôm nay ta đến đây tìm ngươi, đúng là có hai việc.”
Bạch Liên im lặng nhìn Diệp Lạc Hy, dò xét.
Ngón tay của Diệp Lạc Hy bất ngờ điểm trên mi tâm của Bạch Liên.
Ngay lập tức, đầu của Bạch Liên đau như búa bổ.
Nàng ta ôm đầu gục xuống và gào thét.
Một đoạn lớn ký ức gần hai mươi vạn năm được truyền tải đến đầu của nàng ta.
Đó là một Diệp Lạc Hy hoàn toàn khác.
Một kẻ thảm hại đến thảm thương.
Kết cục lại chết trong đau đớn và oan khuất.
Bạch Liên tiếp thu xong đoạn ký ức, lập tức ôm bụng nôn mửa.
Nhưng cái người đã hai ngàn năm sống bằng cách duy trì linh lực như Bạch Liên đến bây giờ cũng đã là đèn cạn dầu.
Cho nên cái nàng ta nôn ra cũng chỉ có dịch vị dạ dày.
Đau bụng và đau đầu một hồi, Diệp Lạc Hy cũng đại phát từ bi, ném cho nàng ta một viên “Vạn Sự Đại Cát” linh dược cấp hai.
Dược vừa xuống bụng, cảm giác khó chịu qua đi.
Linh lực nhè nhẹ, thanh mát từ viên đan dược tỏa ra khiến nàng ta cảm thấy dễ chịu hơn được phần nào.
Nàng ta trân trối nhìn Diệp Lạc Hy, hỏi: “Ngươi… đây là cái gì?”
Diệp Lạc Hy ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Liên đang gục trên đất, nói: “Đây chính là “đời trước” của ta.
Nếu như ta không trùng sinh trở về, sợ rằng những gì ngươi thấy chính là kết cục của ta hiện tại.”
Bạch Liên trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy, cơ hồ là không tin.
Diệp Lạc Hy nói: “Nếu không, ngươi nói xem vì sao ta đang sùng bái Đế Quân như dương quan đích nhất trong lòng, chỉ sau khi lịch kiếp trở về thì ông ta đối với ta còn tệ hơn sâu bọ?”
Người thông minh như Bạch Liên, đương nhiên nghe một câu hỏi này của Diệp Lạc