“Thượng thần, người đã chơi đủ chưa?”
Câu nói vừa có tính sát thương, vừa mang theo hàm ý đe dọa khiến người ta cảm thấy lạnh gáy muốn chết phát ra từ miệng của vị thần tướng lỗi lạc bên cạnh Thiên Đế đương nhiệm: Thanh Long.
Vừa thấy Thanh Long, tất cả những người xung quanh đều kinh sợ, vội vàng hành lễ với hắn: “Thanh Long đại nhân.”
Chỉ có riêng vị tiểu tiên họ Diệp kia thì không, ngược lại, còn cười: “A! Tiểu Long….”
Nàng còn chưa nói xong thì Thanh Long đã vội bóp miệng nàng, mắng: “Cấm ngươi thốt ra cái tên gọi đó.
Diệp.
Lạc.
Hy!!!!!!!”
Chúng nhân xung quanh lúc này mới trợn tròn mắt ngẩng đầu lên nhìn vị tiểu tiên kia, sau đó kinh ngạc hỏi lại: “Thanh Long đại nhân, người nói người này là ai cơ?”
Thanh Long thả Diệp Lạc Hy ra, nói: “Các ngươi là hậu bối, có lẽ không biết cũng phải.
Để ta giới thiệu lại cho các ngươi.
Vị đại nhân vừa lừa các ngươi một mẻ lớn để nghe các ngươi nói chuyện thập phương bát nháo kia chính là cái vị ngàn năm không gặp, lễ nào cũng trốn của Cửu Trùng Thiên: Lạc Hy Thượng thần, Thần để: Bách Chiến.”
Đám nam tiên vừa nghe xong đã kinh hãi đến mức, có lắm kẻ ngã ngồi ra sau vì sợ hãi, run rẩy trước lời tuyên bố hùng hồn của Thanh Long.
Hắn quay sang Diệp Lạc Hy, nói tiếp: “Thượng thần, rõ ràng chủ thượng của chúng ta đã đặc biệt sắp xếp cho người ngồi ở vị trí đó, người là muốn dụ dỗ hậu bối không hiểu chuyện phạm tội bất kính, lại còn muốn dùng hậu bối này trốn tránh vị thế và tầm ảnh hưởng của ngài với chúng ta sao?”
Chúng tiên nghe vậy, liền nhìn Thanh Long, hoảng sợ nhìn cái vị thượng thần được Thanh Long cung kính cúi đầu kia, như chờ một câu trả lời.
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, sau đó cười vô tội: “Nào có, nào có? Ta chẳng qua là rời Cửu Trùng Thiên thật sự lâu quá rồi.
Chuyện phiêm ở chốn này ta từ lâu đã không được nghe.
Nay được các tiểu bằng hữu giúp ta mở mang tầm mắt, ta mới rõ thực hư là chuyện bát nháo nơi này phỏng chừng còn thú vị hơn chuyện ở nhân gian.
Thanh Long, ngươi chớ trách tội bọn họ, đều là chủ ý của ta.”
Thanh Long cũng bất lực, nói: “Tổ tông của ta ơi, mong người nên về đúng vị thế của ngài nên ở giúp ta.
Thiên Đế trách xuống, ta cũng không kham nổi tội.”
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, nhưng rồi cũng rời đi.
Trước khi đi còn không quên quay lại cười nói: “À, các vị tiên hữu.
Nếu như sau này ở Thiên giới có chuyện gì thú vị nhất, kể cho ta nghe đầu tiên nhé! Ta thích nhất những câu chuyện của các vị đó.
Thú vị thật!”
Thanh Long đỡ trán bất lực, còn những vị khác thì sợ đến mất mật luôn.
Lúc sau, đợi cho mấy hậu bối hoàn hồn, hắn mới nói: “Các ngươi ấy, tốt nhất nên hạn chế tiếp xúc với nàng ấy thôi.
Lạc Hy thượng thần đã thành thân rồi, các ngươi cũng không phải đối thủ của phu quân nàng đâu.”
Rồi mới rời đi.
Chúng nhân lúc này mới hoàn hồn lại, sợ đến mức có kẻ suýt chút tè ra quần.
Lời đồn Lạc Hy thượng thần là kẻ giết người không gớm tay, binh sĩ dưới trướng nàng không ai không từng nhuốm mưa máu gió tanh, không nằm gai nếm mật, tất cả đều là những chiến binh tinh nhuệ hàng đầu, trấn giữ một vùng biên cương đầy rẫy quái vật và dị tượng chết người.
Thế nhưng, trái với những gì bọn họ tưởng tượng.
Lạc Hy thượng thần vừa vô tư, vừa hiền lành, lại rất khiến người khác dễ hiểu lầm là nàng ngây ngô như đứa trẻ, thật sự quá đáng sợ rồi.
“Khoan, lúc nãy Thanh Long đại nhân nói cái gì cơ?” Một người trong số họ phát giác ra.
“Ân, là cái gì?”
“Nói rằng hắn là người đã thành thân.”
“Hơn nữa, còn có phu quân?”
“Chờ chút?”
Vương Cung Triệt là người tỉnh táo nhất, liền phán một câu xanh rờn: “Lạc Hy thượng thần là người đã thành thân, hơn nữa còn đoạn tụ.
Như vậy đã rõ rồi chứ?”
“Đây mới là trọng điểm.
Vương huynh, không phải người này là nam thần đứng thứ ba trong bảng xếp hạng những nam nhân đẹp trai tuấn tú nhất Cửu Trùng Thiên sao? Chẳng lẽ có đến hai người khác nhau sao?”
Một đám hậu bối còn đang tranh cãi nhau về một vị trưởng bối dưới một người trên vạn người thì một bóng dáng bạch y nhỏ người đã chen vào giữa bọn họ, rất ngông cuồng nói rằng:
“Chẹp, chuyện cũng chỉ có thế, kết thúc chán phèo.” Ngọc Thanh Vy xuất hiện, đồng thời cũng tỏ vẻ chán chường, dẩu mỏ nhìn đám người này, ra chiều không cam tâm.
“Tiểu thiên tôn.” Mấy nam tiên hành lễ với nàng.
“Tiểu thiên tôn, là người có việc chi cần dặn dò?” Vương Cung Triệt ôm quyền, cung kính.
Ngọc Thanh Vy nhìn bọn họ, thở dài, nói: “Các ngươi quả nhiên thông minh.
Ta vốn định muốn xem vẻ mặt của Lạc Hy khi tức giận sẽ như thế nào.
Nhưng phản ứng của nàng thành thật quá khác xa so với những gì dự tính của ta.
Ngay cả phản ứng của các ngươi cũng khiến ta kinh ngạc.”
Vương Cung Triệt không ngẩng đầu lên: “Tạ tiểu thiên tôn khen thưởng.”
Ngọc Thanh Vy lại tiếp lời: “À, có điều, ta đính chính lại cho các ngươi một chút nhé.
Lạc Hy thượng thần ấy, nàng là nữ nhân.
Đừng nói nàng đoạn tụ, chúng đệ tử của nàng âm thầm xử lý các ngươi thì đừng trách ta không nói trước.”
Rồi quay người lững thững rời đi.
Chúng tiên nhìn nhau, tựa như thông tin vừa rồi được tiết lộ ra khiến ai nấy đều phải há hốc miệng không thể chịu đựng nổi.
Nam thần đứng thứ ba bảng Cửu Trùng Thiên nhan sắc không chỉ không còn “độc thân” như mọi người đã nói, hơn nữa còn là một cái “nữ nhân”?
“Xem ra hôm nay chúng ta chọn sai ngày ra đường rồi.” Vương Cung Triệt cũng chỉ đành vuốt mặt, cảm thán than trời, đầy lòng trắc ẩn, hoài nghi nhân sinh.
Ông trời a, tại sao chúng