Diệp Lạc Hy được mệnh danh là vị Bách Chiến Thượng thần, kẻ khát máu trên chiến trường, người kế vị Tà Thần năm xưa.
Nhưng trong những lời đồn đại về nàng, đặc biệt là từ những vị thượng thần có thâm niên trên vạn năm ở Cửu Trùng Thiên kể lại rằng, Lạc Hy thượng thần là người ôn hòa, nhân hậu, lại trọng chữ tín và nhân cách hàng đầu của Thiên giới.
Đừng vì những chiến công đẫm máu của nàng mà cho rằng bản chất nàng thực sự tàn nhẫn và khát máu như vậy, cho nên danh tiếng của Diệp Lạc Hy ở Cửu Trùng Thiên vẫn luôn rất tốt.
Bạch Trần Việt đột nhiên cảm nhận được tia nguy hiểm từ Diệp Lạc Hy, vội quay phắt lại nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt nàng luôn nhìn chằm chằm lên người vị Thiên Hậu kia.
Cho dù cách một chiếc mặt nạ bảo bối có thể dùng để che đi khí tức lẫn danh tính vị này, nhưng qua động thái của Diệp Lạc Hy và sự hiểu biết của Bạch Trần Việt, hắn liền chắc mẩm rằng có ai đó đã chọc cho Diệp Lạc Hy tức giận mất rồi.
Hắn nói: “Lạc Hy, ngươi sao vậy?”
Diệp Lạc Hy không nói gì, nàng chỉ đứng dậy, một bước từ trên cao bay xuống ngay trước mặt Thiên Đế, hành lễ: “Thiên Đế Vạn Tuế.”
Thiên Đế liền nhanh chóng đỡ Diệp Lạc Hy đứng dậy.
Hắn cười nói: “Lạc Hy thượng thần, xin đừng hành lễ.
Xin đừng hành lễ.”
Bàn tay Dạ Tư Hàn vẫn còn hơi lạnh.
Hắn mới nói: “Lạc Hy thượng thần, hôm nay bổn tọa mạo muội mời người từ biên cương trở về gấp gáp như vậy, cốt là muốn mong trời đất chứng giám, mong thượng thần chấp thuận cho ta.”
Diệp Lạc Hy đôi mày càng nhíu lại.
Nàng đứng dậy theo cái đỡ tay của Dạ Tư Hàn, hỏi: “Thiên Đế là người được Thiên Giới lựa chọn làm chủ.
Ta chẳng qua cũng chỉ là một thượng thần dưới trướng của ngài, sao ngài có thể cho ta đặc ân lớn như vậy cho đặng?”
Chúng nhân nhìn hai người họ, vua hữu tôi cung, vương từ tôi hiếu thật khiến người ta vừa cảm động vừa thật tò mò về mối quan hệ thật sự của hai người họ, lại càng tò mò vì sao Thiên Đế cho dù không ban cho vị này quá nhiều quyền lực ở Cửu Trùng Thiên, đẩy người này đến biên ải xa xôi của Thiên giới, quanh năm suốt tháng chịu sự cơ cực nhưng lại luôn nhún nhường vị này, thậm chí là cúi đầu trước mặt vị này.
Dạ Tư Hàn mới nói: “Lạc Hy thượng thần, xin thứ lỗi cho ta tiền trảm hậu tấu một lần.”
Nói rồi, hắn liền kéo nữ nhân hồng y bên cạnh sát về phía mình, ôm lên.
Hắn một bước bay đến trước đài Thỉnh Tiên, nơi có Thần Tế Đàn đang mở sẵn.
Hắn ở trước Thần Tế Đàn cúi đầu, dùng máu làm dẫn, dùng văn cổ viết thành lời thề.
Hắn đọc to lời thề ở trước Thần Tế Đàn rằng: “Hôm nay dưới sự chứng dám của Thần Tế Đàn, trước sự chứng kiến của chúng thần tiên thiên hạ.
Ta, Dạ Tư Hàn, cũng là Thiên Đế của Cửu Trùng Thiên này, xin thiên địa chứng thực cho lời ta nói.
Dạ Tư Hàn ta nguyện một đời một kiếp này chỉ cần một thê tử, hậu cung độc sủng một người, cả đời tuyệt không phản bội lại người đó.
Xin Thần Tế Đàn linh thiên chứng giám cho lời của ta nói.
Dạ Tư Hàn ta một đời một kiếp chỉ cần một chính thất thê tử, Bạch Hiểu Hiểu tên húy là Tuyết Tử.
Mong được thiên hạ chứng giám.”
Lời của Dạ Tư Hàn vừa dứt, văn ấn liền hoàn thành, Thần Tế Đàn cũng vì vậy mà sáng lên đến chói mắt tất cả những người có mặt ở ngày hôm đó.
Thần Tế Đàn linh nghiệm, chứng tỏ những lời Dạ Tư Hàn nói đều là lời thật lòng.
Nhưng… Bạch Hiểu Hiểu? Tuyết Tử?
Cái tên của người kia vừa được thốt ra, bên dưới liền đại biến.
Nếu như theo lời của Thiên Đế, Bạch chân quân đã sớm không còn xuất hiện ở trước công chúng cả vạn năm nay rồi.
Thậm chí Lạc Hy thượng thần cùng những vị chân quân khác rất ít khi đề cập đến cái tên này.
Bởi vì thân phận của vị này quá ư là đặc biệt lẫn đặc thù, cho nên sớm cũng đã không ai nhớ mười ba vị chân quân còn có một vị họ Bạch này hãy còn tồn tại.
Lúc này, Dạ Tư Hàn liền nhẹ nhàng đặt nữ nhân trong lòng mình xuống, đưa tay giúp nàng tháo xuống chiếc mặt nạ kia.
Mọi người mới nhìn rõ được người trước mặt.
Mặc dù gương mặt đã không giống với người của vạn năm trước – theo trí nhớ của những vị thượng thần có thâm niên của Thiên giới – nhưng khí chất, linh hồn và cả sức mạnh mà thể xác này đang mang, đích thực là Bạch Hiểu Hiểu