“Bước xuống đây!”
Một lời nói của vị chân quân mạnh nhất trong mười hai vị đã khiến cho “Thiên Hậu” sợ hãi đến mức cơ thể nàng khẽ run.
Bạch Hiểu Hiểu sợ hãi, nhắm chặt mắt, nàng mím chặt môi, không dám cử động.
Dạ Tư Hàn mặc dù là một huyễn vương cảnh cấp bốn, nhưng vẫn thua Lưu Nhất Thanh một cảnh.
Huống hồ, Lưu Nhất Thanh còn là cao thủ cường giả huyễn vương cảnh cấp năm.
Uy áp, đương nhiên Dạ Tư Hàn đấu không lại hắn.
Lưu Nhất Thanh nhìn Bạch Hiểu Hiểu, nhìn thấy sự sợ hãi ấy, hắn sắc mặt càng đen hơn.
Hắn bước lên bậc cao, từng bước một tiến về phía Bạch Hiểu Hiểu, chìa tay về phía nàng, nói: “Hiểu.
Đại ca nói muội mau xuống đây.”
Bạch Hiểu Hiểu khẽ lắc đầu, nàng nói: “Ta không thể.
Ta không thể quay đầu được nữa rồi.
Nhất Thanh chân quân, cầu xin người, đừng đến đây.
Đừng đến đây.”
Nhưng Lưu Nhất Thanh lại rất kiên nhẫn với Bạch Hiểu Hiểu.
Hắn không bước nữa, đứng giữa bậc thang, không màng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, một lần nữa gọi: “Hiểu nhi.
Đại ca nói muội mau nghe lời.
Xuống đây với đại ca.
Đại ca sẽ không làm gì muội.
Được không?”
Bạch Hiểu Hiểu mím môi.
Nàng lắc đầu, nhắm chặt mắt nói: “Ta không phải Hiểu nhi.
Ta là Tuyết Tử.
Ta không phải là Hiểu nhi.”
Lưu Nhất Thanh vẫn không hề từ bỏ.
Hắn tiếp tục nói, giọng điệu ôn hòa hơn rất rất nhiều.
Hắn nói: “Được.
Tuyết Tử, Lưu Nhất Thanh ta xin ngươi.
Xuống đây.”
Thanh âm của Lưu Nhất Thanh đã thành công khiến Tuyết Tử phải mở mắt ra nhìn hắn.
Trong đôi mắt của người kia, Tuyết Tử không hề thấy có bất cứ một tia hận ý nào như trước đây, thậm chí đến cả cách người nọ gọi nàng cũng thiết tha như nàng đã từng thân thuộc.
Tuyết Tử mới nhìn đến người đó, định đưa tay ra thì….
Xoẹt!
Linh lực cực đại vừa giao động, vừa đánh vào không khí.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ngay lập tức, tòa tháp thứ bảy của Cửu Trùng Thiên liền bị linh lực kia đánh sập toàn bộ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị đang đứng giữa đại sảnh.
Sát khí từ người người này tỏa ra ngùn ngụt, khiến những người xung quanh ngộp thở.
Ánh mắt kia mang đậm sát khí.
Hai đầu ngón tay khép lại với nhau, tạo thành một thanh kiếm bằng linh lực vững chắc.
Tà áo người này vì uy áp mà tung bay trong không khí, nhìn người này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng nhập ma của nhiều kẻ tà tu.
Người này, chính là Lạc Hy thượng thần – Bách Chiến thượng thần, kẻ chưa từng bại của Cửu Trùng Thiên, diêm vương sống gieo rắc nỗi sợ lên tất cả những kẻ có địch ý với chính nàng.
Bộ dáng của nàng hiện tại, chính là “bản chất thật” của kẻ dẫn dắt Tam Thiên chiến thắng Tà Thần năm xưa.
Điều đó cũng đã giải thích rõ vì sao, dù Thiên Đế đã để người này trấn thủ biên cương, nhưng vẫn một lòng sợ hãi, cúi đầu trước nàng ta.
Viên mãn đại cảnh cường giả.
Đây chính là một trong những vị cửu ngũ chí tôn thiên hạ, cho dù tuổi đời của người này được xem là vị trẻ nhất trong tất cả các vị thượng thần.
“Lạc Hy! Ngươi mau thu lại sát khí! Trước đại điện chớ bất kính với Thiên Đế!” Thanh Long, Bạch Hổ, hai thần thú trấn thủ tả, hữu bên cạnh Thiên Đế vội vàng đứng lên trước, ngăn cản Lạc Hy thượng thần.
Diệp Lạc Hy nhìn Thanh Long, Bạch Hổ.
Cho dù hai người này hãy còn cảm thấy sợ hãi Diệp Lạc Hy đi chăng nữa thì sát khí từ một vị Thiên Thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn cũng khiến cả hai phải rùng mình.
Dạ Tư Hàn lên tiếng: “Thanh Long, Bạch Hổ! Lui ngay! Không được bất kính!”
Mọi người càng kinh ngạc hơn.
Dạ Tư Hàn liền quỳ xuống trước mặt Lạc Hy thượng thần, hắn nói: “Sư phụ.
Ta hôm nay trút bỏ thân phận Thiên đế, chỉ dùng chính bản thân cầu xin người.
Ta và Hiểu nhi là thật lòng, kính xin trời đất chứng giám.
Kính xin người thành toàn cho ta.”
Lạc Hy thượng thần lúc này mới lên tiếng: “Đúng vậy.
Ngươi đối với nàng là thật lòng.
Ngươi làm tất cả để có được nàng.
Trời đất cũng vì hành động quả cảm hôm nay của ngươi mà cảm động.
Nguyệt lão cũng đã khắc tên hai ngươi lên đá Tam Sinh.
Nhưng Dạ Tư Hàn.
Tất cả những chuyện ngươi làm hôm nay, đều là do hai người các ngươi bên tình bên nguyện, hay đơn giản chỉ là một mình ngươi diễn ra một màn cảm động trời xanh này?”
Hàm ý trong lời nói của Lạc Hy thượng thần thật khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ngay cả Ngọc Thanh Nguyên cũng rất rất hiếm khi nhìn thấy Lạc