Vừa vào không gian, nàng đã nôn đến mật xanh mật vàng một trận, hai tay ôm lấy bụng, còn kinh sợ bụng mình trong tương lai sẽ còn có đứa con của hắn.
Nàng vô thức đưa tay siết lấy bụng, hai hàm răng cắn chặt, kìm nén nỗi sợ đến rùng mình ùa về.
Không thể nhịn được sự phẫn uất cùng sợ hãi này, nàng đã ôm đầu khóc lớn một trận, chỉ mong có thể dùng nước mắt giúp nàng giải quyết được những gì mình đang chịu đựng bây giờ.
Nhưng dường như, những thứ đó không giúp ích gì được cho nàng.
Dù nàng có khóc đến mức mù cả hai mắt, nỗi đau của nàng, sự uất hận của nàng và cả nỗi oan khuất của nàng vẫn không thể tẩy rửa sạch sẽ.
Nàng không dám nhớ đến những chuyện sau đó ở Cửu Trùng Thiên cho đến cái ngày nàng nhảy khỏi Tru Tiên Đài.
Đó là những ký ức không chỉ đáng sợ mà còn khiến nàng cảm thấy kinh tởm đến cùng cực.
“Hỗn Độn, có phải ta rất mất mặt không?” Nàng hỏi hắn.
“Hửm? Mất mặt chỗ nào?”Hỗn Độn biết nàng đã bình tâm hơn một chút, hắn đưa tay vỗ vỗ lấy lưng nàng, trầm giọng hỏi.
Nàng im lặng một lúc, hai tay siết chặt thành quyền: “Vốn dĩ ta đã thề rằng sẽ không bao giờ khóc nữa, cũng sẽ không mềm lòng trước kẻ địch của mình.
Nhưng vừa rồi thì sao? Ta vừa nhìn thấy Ma Tôn ở trong phòng đợi ta, ta liền mất cả bình tĩnh, thậm chí còn phá hủy không gian của chính mình.
Tệ hơn là, ta còn dùng cả những thứ do chính mình săn bắt được cống nạp cho kẻ thù.
Có phải ta ngu ngốc lắm không?”
Hỗn Độn hắn thừa biết kế hoạch của nàng.
Nàng muốn lấy lòng hai ả tiện nhân đó, tạo ra sơ hở để cả hai ả không đề phòng nàng, những bước đi sau này mới dễ dàng hơn.
Như vậy, sao có thể nói bản thân mình là ngu ngốc?
“Tại sao nàng lại cho rằng, bản thân nàng ngu ngốc?”
“Bởi vì niềm tin của ta đã bị lung lay khi nhìn thấy Ma Tôn ngồi trong căn phòng đó.” Nàng lẩm bẩm: “Thậm chí, dù bị Ma Tôn vứt bỏ, đến phút cuối cùng của cuộc đời, lúc ta đứng trên đài cao đó, ta vẫn hi vọng Ma Tôn hãy nhìn ta, dù chỉ một ánh mắt thôi, ta cũng sẽ không dùng đến cổ chú đó.”
Hỗn Độn nghe xong nàng nói, hắn liền khẽ cười: “Nàng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, thông minh đến mức, đến cả Đào Ngột là kẻ mưu mô nhất trong bốn người bọn ta cũng phải bội phục nàng.
”
Nàng không ngửng đầu lên nhìn hắn, chỉ khẽ hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì nàng có thể bình tĩnh được trước Ma Tôn, thậm chí còn có thể xử lý được trước những thay đổi của hắn ta.
Xưa nay ta thấy rất nhiều kẻ, chỉ cần đứng trước kẻ thù của mình đều có thể mất bình tĩnh, thậm chí còn không tiếc mạng rút đao chém chết kẻ thù của mình.” Hắn bật cười.
Nàng vẫn không ngẩng đầu lên: “Tại sao ngươi lại cười?”
“A! Tính ra thì ta phải cảm ơn tên Ma Tôn đó nhiều lắm đó.”
Diệp Lạc Hy ngơ ngác không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lúc này, nàng mới biết, Đào Ngột, Cùng Kỳ và Thao Thiết đã về từ lúc nào.
“A Hy là nương tử tốt nhất, tên tiểu tử đó không biết quý trọng nàng thì bọn ta quý trọng, không được sao?” Hỗn Độn vui vẻ cười, hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng.
“Hy Hy, tốt nhất.” Thao Thiết mặt liệt cũng câu môi lên cười gỡ nàng ngồi dậy khỏi người Hỗn Độn.
“Tiểu Hy, dù nàng muốn khóc, muốn đập phá đồ đạc cũng được, không sao.
Nhà chúng ta rất giàu, nếu như căn nhà nhỏ trong không gian này không đủ cho nàng đập, chúng ta có thể mua thêm đồ cho nàng đập, kể cả Long Thanh Minh Châu nàng muốn đập cũng được.
Có điều…” Cùng Kỳ vừa ôn nhu cầm lấy bàn tay nàng, dịu dàng bôi thuốc lên vết thương do lúc nãy dùng lực quá mạnh mà khiến bản thân bị thương: “Có điều, nàng đừng khóc một mình, cũng không được để bản thân mình bị