Lời nói chân thành, hành động ôn nhu mà từ trước đến nay Diệp Lạc Hy chưa từng được có, thậm chí cả việc bốn người bọn hắn âm thầm ra ngoài chặt bớt vây cánh của Cửu Lâu Xà Tà Thần, âm thầm thành lập một đại quân đoàn trên dưới trăm vạn người ở Minh giới, chính là chờ ngày nàng lấy đầu Cửu Lâu Xà, cũng chính là muốn cùng nàng đánh vào Cửu Trùng Thiên và Ma giới.
Lời nói của Tứ Hung Thú có thể có rất nhiều kẻ xem là trò đùa, cũng có thể xem là sự lừa gạt để bọn hắn tiêu khiển như trong lòng bàn tay.
Nhưng chính hành động ký khế ước linh hồn, đem sinh mạng của bản thân đặt vào tay nàng đã nói lên tất cả.
Ban đầu, có lẽ nàng đã nghĩ rằng, mình chính là kẻ hạ phong trong kế ước này, nhưng thật ra không phải.
Trái tim của Diệp Lạc Hy đập loạn nhịp thêm một lần nữa.
Nhưng lần này không phải chỉ có một mình nàng đơn phương thầm mến mộ, mà là được yêu thương và cưng chiều.
Một đời khổ cực thiện lương, lại bị kẻ không biết trân trọng dày vò chà đạp.
Đó không phải là do ý trời, cũng không phải là do nàng không tốt, hay là do Ma Tôn không yêu nàng.
Chẳng qua, nàng là một mảnh ghép chưa tìm được đúng vị trí dành cho mình.
Một khi đã tìm được, nàng sẽ không cần sợ hãi, cũng không cần gò bó.
Chỉ có thoải mái, vui vẻ cười làm chính mình mà thôi.
Có điều, nàng hơi thắc mắc một điều.
Vốn nàng chỉ nghe khế ước linh hồn và khế ước thú khác nhau.
Tuy nhiên, khế ước linh hồn có phần hơi nguy hiểm một chút, nhưng chính xác thì nguy hiểm đó là nguy hiểm bao nhiêu? Là bán cả mạng hay đổi cả tính sao?
“Tại sao các ngươi lại ký khế ước linh hồn với ta?” Nàng hỏi bọn hắn: “Ta có tìm hiểu qua, không phải nó là một khế ước rất nguy hiểm hay sao? Ta chết, các ngươi cũng sẽ chết, không phải hay sao?”
Bọn hắn nhìn nhau, không biết nói sao cho nàng hiểu.
Chỉ có thể nhìn