“Không… Không thể nào!” Trong mười hai đứa đệ tử, Hạ Hàn Không là đứa bình tĩnh nhất, ấy vậy mà cũng tức giận đến mức thất lễ với cả sư mẫu, tóm lấy cổ áo của Thao Thiết mà gào lên.
“Đây là tất cả những gì sẽ xảy ra trong tương lai của các ngươi.
Chúng ta đều là những kẻ trùng sinh trở về từ tương lai của hai mươi vạn năm sau.”Cùng Kỳ nghiêng đầu né tránh đi cú đánh tới của Lam Hạo.
“Bọn ta đều là kẻ có khế ước với Hy Hy, các ngươi nghĩ chúng ta lừa các ngươi sao?”Đào Ngột nhíu mày đầy khó chịu.
“Tại sao các người lại cho chúng ta biết chuyện này? Vì sao không phải là sư phụ cho chúng ta biết chuyện này?” Bạch Hiểu Hiểu tức giận đến mức nghiến răng rút kiếm chĩa vào Hỗn Độn.
Hỗn Độn không hề tránh né Bạch Hiểu Hiểu: “Vì nàng ấy thật ngốc.
Cho rằng các ngươi sẽ không tin nàng ấy.
Hơn nữa, một người vừa trùng sinh trở về, đối diện với những kẻ đã giết chết mình, đẩy mình lên tru tiên đài, các ngươi nghĩ nàng còn tin tưởng để nói với các ngươi sao?”
Lúc đó, mười hai đệ tử mới dừng lại, ngẫm nghĩ.
Sư phụ được thái sư phụ nhận làm đệ tử từ khi người mười lăm tuổi.
Từ đó đến nay, trong mắt sư phụ chỉ luôn có thái sư phụ là nhất.
Nhưng nếu như xét theo tính cách của sư phụ, người nhất định sẽ ở lại Ma giới cùng Thái sư phụ cho đến khi sư phụ trở về lại Cửu Trùng Thiên mới thôi, tuyệt sẽ không vì đám đệ tử bọn họ mà trở về.
Sư phụ của bọn họ trước nay bị dị ứng với hạnh nhân rất nặng, nhưng sau khi đột phá đến Đại Linh Thần (là khoảng thời gian mà các sư mẫu nói sư phụ cùng bọn hắn trở về) thì trong phủ không còn một hạt hạnh nhân nào nữa, kể cả món bánh điểm tâm hạnh nhân mà bọn họ ăn phát ngán.
Sư phụ vốn dĩ đối xử với đám đệ tử và linh thú như nhau.
Thậm chí khi mới dọn về Diệp phủ, Quân Cửu và Lam Hạo đánh nhau đến cháy cả tiểu viện phía Tây, đồng thởi tiểu Hiểu cũng lần đầu luyện đan làm nổ cả dược phòng, tổn hại so ra còn nhiều kinh phí hơn khi Lưu Nhất Thanh và Lam Hạo đánh nhau, nhưng sư phụ không hề trách mắng, thậm chí lúc đó người có giận thật, cũng chỉ nói “không có lần sau”.
Tuy nhiên sau khi người trùng sinh trở về liền phạt bọn họ không chỉ đến Lục Địa Thất Hải kiếm tiền, còn phạt cả Lưu Nhất Thanh và Lam Hạo một cọ nhà xí một dọn rác trong phủ.
Sau đó còn bắt bọn chúng chép phạt nhã chính tập và gia quy thiên giới, đáng sợ vô cùng.
Điều đáng nói hơn nữa chính là, trong mười hai đồ đệ thì Bạch Hiểu Hiểu được sư phụ yêu thương nhất không chỉ vì nàng là nữ nhi mà nàng còn đứa trẻ mà sư phụ đã nuôi nấng như con ruột cũng bị nàng đồng dạng phạt chung với các huynh đệ khác.
Và tất nhiên, điều đó cũng giải thích được cho câu nói rõ mồm một như ban ngày của sư phụ khi người nói với Long ca và Lang ca.
Ta trùng sinh rồi.
Một câu nói nghe thì nhẹ nhàng và đơn giản, nhưng thật ra nó lại chất chứa lỗi lầm và gánh nặng của một đời thần quân.
Điều đó cũng đã giải thích được vì sao sau khi sư phụ vừa xuất quan sau khi độ kiếp, liền đối với bọn họ rất tức giận, thậm chí còn có cả hận thù, dọa cho Bạch Hiểu Hiểu sợ ngất.
“Nếu như đó là tất cả những gì chúng ta đã làm với sư phụ, đẩy người lên Tru Tiên Đài cao như thế, thì tại sao các sư mẫu không thay sư phụ báo thù, giết chết chúng ta đi?” Lưu Nhất Thanh nhìn vào các sư mẫu.
Gọi là sư mẫu thì hơi oan.
Lưu Nhất Thanh đã biết được ít nhiều về thân phận của các sư mẫu.
So với sư phụ, sư mẫu lại có sức mạnh đảo lộn thiên địa kia có thể dễ dàng giết chết bọn họ, trả thù cho sư phụ, tại sao bọn họ lại không làm thế?
Những huynh đệ tỷ muội khác đều đồng lòng tán thành với chuyện này.
“Bởi vì sư phụ của các ngươi quá lương thiện.
Trước khi chết, nàng biết được có kẻ đã hại các ngươi, khiến các ngươi trở thành phản đồ để thiên hạ chê cười, khiến các ngươi ra tay không chút lưu tình như vậy với nàng.” Hỗn Độn lắc đầu: “Nếu như không phải là nàng đã cầu xin và ngăn cản bọn ta thì kẻ giết chết các ngươi không cần đến lượt chúng ta ra tay.
Ma Long và Tam Lang sẽ thay chúng ta làm điều đó trước.”
Mười hai đệ tử lúc này mới vỡ lẽ ra như vậy.
“Hôm nay ta để các ngươi biết được chuyện này, cốt cũng chỉ muốn các ngươi hãy cân nhắc cho kỹ.
Sau này sư phụ của các ngươi, có thể thống lĩnh vạn yêu vạn