Bình yên được vài tháng nữa.
Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời để đi săn.
Nhưng vài tháng này Diệp Lạc Hy cảm thấy mỗi ngày xung quanh mình đều vô cùng phong phú và kỳ lạ.
Kỳ lạ chính là thái độ của đám đệ tử.
Chúng một không nháo hai không khóc ba không ăn vạ đòi hỏi nàng hay mè nheo nàng bất cứ thứ gì, thậm chí đáng kinh ngạc hơn chính là, bọn chúng đều vô cùng chăm chỉ học hành, chú tâm đến mức nhiều khi nàng cũng cảm thấy mình thật hổ thẹn.
Mặc dù đúng là nàng đã có chút nghiêm khắc hơn với trước đây nhưng nàng cũng chưa từng dùng đến binh gia để dạy chúng.
Cớ sao lại ngoan ngoãn đến lạ.
Đó là còn chưa kể chi tiết.
Nếu nói đến chi tiết thì….
Lưu Nhất Thanh, tiểu tử này tính tình xưa giờ quen thói ngỗ ngược khó dạy, lúc nào để nàng phải gọi đến Ma Long ra dạy dỗ nó mới xong.
Ấy vậy mà tự nhiên thay đổi, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời những gì nàng dạy cho nó, thêm vào đó còn vô cùng tuân thủ phép tắc, giữ đạo gia trường, đáng làm huynh trưởng.
Hơn nữa, nàng cũng thường thấy Lưu Nhất Thanh nhiều lần thay nàng bảo ban các đệ muội.
Kim Mặc Nghiên, tiểu tử này đừng nhìn vào nó hay tươi cười, tính tình ôn nhu mà xem thường.
Nàng thừa biết y là một đứa trẻ thông minh, lại lắm mưu nhiều kế, thích nhất là bi thư yếu lược, giỏi nhất là dùng lời nói chỉnh chết người khác.
Ấy vậy nhưng dạo gần đây nàng không thường thấy tiểu tử này cười như trước đây, thỉnh thoảng nếu như nó thấy nàng ngồi trầm tư, lúc gặp nàng liền lập tức quỳ xuống ôm lấy chân nàng một cách khó hiểu, không nói lời nào.
Nhạc Tử Liêm lại ít nói kiệm lời, tính tình cộc cằn lại nóng nảy, thường tiền trảm hậu tấu, làm xong rồi mới nói rõ vì sao mình làm, khiến nàng nhiều lần rất mệt mỏi khi phải giáo dưỡng lại nó.
Thời gian này nàng lại không thấy nó quậy phá hay làm những việc thất thường, cũng thấy nó chăm chỉ và ngoan ngoãn hơn.
Điều này làm cho nàng có cảm giác như đứa nhỏ này bị áp lực lắm.
Nhất là khi nó nhìn thấy nàng đang giáo huấn Mục Thiên Thiên và Lam Hạo, nó sẽ lập tức bỏ chạy đi tìm đại sư huynh.
Hạ Hàn Không lúc này lại bế quan tu luyện, lại chú tâm tìm những loại sách vở nói về vong linh căn, còn thường xuyên hỏi nàng rằng làm sao để đột phá vong linh căn đến cảnh giới huyễn vương.
Thậm chí, nó muốn đi săn những vong linh cấp cao về dưới trướng nó vậy, khiến cho nàng xém chút nữa bị tiểu tử này dọa ngất xỉu, còn tưởng nó có chuyện gì nghĩ không thông nên bí quá làm liều.
Lại nghe nó nói Lục sư mẫu mách cho nó vong linh cũng có nhiều loại như linh thú, nói nó nghiên cứu sâu.
Nàng còn tưởng Hỗn Độn đã nói cho nó biết chuyện gì, lại nghe hắn và Không nhi chối bay, không có bằng chứng.
Mục Thiên Thiên.
Không hiểu sao nha đầu này lại chỉ chú tâm bồi dưỡng linh thú đến mức khiến nàng cảm thấy kỳ lạ.
Vốn Mục Thiên Thiên không hề hài lòng với linh thú của mình, nó chỉ mặc định côn trùng là thứ yếu ớt chứ không biết được sức mạnh thật sự đằng sau.
Đôi khi nàng còn thấy nó ở trong dược phòng, chăm chú luyện đan.
Mục Thiên Thiên mặc dù không có hỏa căn để luyện đan như những huynh đệ muội khác, nhưng đứa trẻ này lại có thiên phú dược học rất cao, thậm chí nếu như được dạy dỗ nghiêm khắc, có thể nó sẽ vượt qua Ninh Từ thần cổ cũng nên.
An Nhiên thì không thay đổi nhiều lắm.
Chỉ là đứa trẻ này xưa nay không muốn đọc sách, bây giờ lại chú tâm vào sách vở nhiều hơn khiến nàng cũng cảm thấy có chút mừng.
Có điều, những loại sách mà An Nhiên xem, đều là những loại sách viết về Thất Hải.
Khi được hỏi đến, nha đầu ấy chỉ bảo muốn tìm hiểu về Thất hải một chút.
Nhưng….
Chỉ là tìm hiểu một chút thôi, vậy tại sao lại có cả một núi sách về Thất Hải học ở trong phòng nó vậy?
Lục Bắc Quân.
Lục Bắc Quân chỉ chú tâm vào một loại tu luyện chính là nguyên linh sư.
Sở dĩ có dòng máu của cự nhân tộc trong người, nhưng trời sinh chỉ có một căn linh duy nhất được xem là thiên phú bẩm sinh là thổ.
Lục Bắc Quân khó có thể điều khiển nổi được hai căn linh còn lại trong người, cũng khiến nàng khá quan ngại.
Nàng chỉ có thể giúp nó phát triển riêng một