Vừa về đến nhà, đã có sẵn hai người bước ra chào đón bọn họ.
Đó là một tiểu tinh linh có căn linh quang và một tiểu tinh linh có căn linh phong.
Hai người họ cung kính cúi đầu đối với Diệp Lạc Hy, cùng quỳ xuống tung hô: “Chúng mừng chủ nhân đã thăng cấp lên thượng thần, chào mừng chủ nhân về nhà của chúng ta.”
Diệp Lạc Hy, trong phút chốc vỡ òa.
Hai điểm sáng lấp lánh trong tiềm thức bỗng soi sáng phần ký ức đã sớm quên trong tâm trí Diệp Lạc Hy, đó chính là hai tinh linh đã chờ đợi nàng ở Quang Minh đỉnh hơn mười vạn năm.
Nàng đỡ Diệp Mi và Diệp Thanh đứng dậy.
Nàng cười nói: “Các ngươi đứng lên đi.
Đã để các ngươi trông nom chỗ này suốt hai trăm năm thiên giới, vất vả rồi.”
Cả hai người họ lắc đầu cười: “Chủ nhân, không vất vả.
Không hề vất vả.
Vốn dĩ đây là nhà của chúng ta, chủ nhân đã giao cho chúng ta nhiệm vụ đơn giản nhất, tất nhiên chúng ta phải hoàn thành cho kỳ được.”
Đối với Diệp Mi (phong tinh linh) và Diệp Thanh (quang tinh linh), nàng chỉ cảm thấy mình có lỗi với cả hai rất nhiều.
Vốn dĩ kiếp trước vì chạy theo sư phụ, nàng đã bỏ quên hai người họ ở Quang Minh đỉnh hơn mười vạn năm.
Đến khi nàng quay trở lại đây, nơi này đã bị phá sạch sẽ, chỉ còn lại hai bộ hài cốt tinh linh đã phủ rêu của Diệp Mi và Diệp Thanh.
Bất giác, hai hàng lệ của Diệp Lạc Hy chảy xuống, nàng ôm lấy hai tinh linh trước mắt, bật khóc, cảm giác tội lỗi dấy lên từ trong cốt tủy, lan ra khắp cơ thể, khiến Diệp Lạc Hy không thể kìm chế nổi mình.
Nhìn thấy sư phụ luôn rắn rỏi bỗng dưng lại bật khóc, khiến đám đệ tử đằng sau không ai bảo ai, tự động, tâm thầm thoái lui trở về căn phòng cũ trước đây của mình.
“Đại sư huynh, huynh có biết vì sao sư phụ lại kích động như vậy khi gặp lại Mi tỷ và Thanh tỷ không?”Lam Hạo hỏi Lưu Nhất Thanh.
Lúc này, mười hai huynh đệ đang tụ tập lại với nhau trong vườn.
Đây thường là nơi mà huynh đệ họ thường tụ tập lại và mở những cuộc họp nhỏ, bí mật mà không sợ sư phụ biết, hay là có người nghe thấy.
“Muội nhớ.”Quân Cửu lên tiếng: “Là chúng ta đã để hai tỷ ấy trông coi nơi này suốt mười vạn năm.
Đến khi chúng ta trở về, mọi thứ đã sụp đổ, thậm chí hai tỷ ấy vì trấn giữ nơi này chờ sư phụ mà bỏ mạng.”
Ai nấy trầm ngâm nhìn nhau.
Sau đó lắc đầu.
“Đúng như đại sư mẫu nói.” Kim Mặc Nghiên mở ra bản đồ mà anh đã dùng đôi mắt Bạch Ưng của mình để vẽ ra: “Quang Minh đỉnh này khá gần với chỗ của đại sư mẫu.
Thậm chí nơi đó chỉ cách chỗ của chúng ta tầm hai mươi dặm đường chim bay mà thôi.
”
“Bây giờ sư phụ cho phép chúng ta tự do nghỉ ngơi thoải mái.
Ta cũng đã nhắn cho đại sư mẫu rồi.
Người nói giờ Tỵ hôm nay chúng ta đến hang động của người tìm người, người sẽ đến đón chúng ta.” Lưu Nhất Thanh