Vị chủ nhân khách đi.ếm thần bí kia gặp khách quý phải sửa soạn hai ba canh giờ, thế gặp khách quan trọng nhất phải sửa soạn bao lâu, Tuân Chu không dám tính."Ngươi hối hắn nhanh chút được không?" Tuân Chu tuyệt vọng đỡ trán nói.Thiếu nữ nọ lắc đầu cười nói: "Đây là quy tắc của công tử, hạ nhân như ta không dám nhiều lời."Tuân Chu bất lực lắc lắc đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi Tô Khuynh: "...!Ngươi nói coi ta đợi công tử đó giúp đỡ với ta tự mình chạy về, cái nào nhanh hơn?"Tô Khuynh nhìn hắn một cái: "Ngoài kia mưa gió chưa dứt, thậm chí không biết có còn mai phục hay không, nếu ngươi đi một mình cũng phải mất ít nhất ba ngày, nếu dẫn Yến Hạ theo, ít nhất mười ngày."Dù Tuân Chu biết vậy nhưng nghe Tô Khuynh nói xong hắn vẫn không kìm được thở dài.Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đợi thôi.
Tuân Chu tìm một góc ngồi xuống, Tô Khuynh cũng nói với Yến Hạ: "Mệt cả ngày rồi, cô cũng đi nghỉ một lúc đi."Yến Hạ lắc đầu, bây giờ dù mệt cỡ nào cũng không còn tâm trạng đi ngủ, "Ta cũng đợi ở đây là được rồi."Tô Khuynh không nói thêm nữa, nhất thời không gian yên tĩnh lại, tiếng mưa gió ngoài khách đ.iếm cũng rõ ràng bên tai, mưa gió vẫn không hề tạch bớt, thổi bay cành lá ngoài cửa, đập lên cửa sổ nghe xào xạc.Chờ đợi dài đằng đẵng, Yến Hạ ngồi dựa vào một góc trong phong, bất tri bất giác hơi buồn ngủ, tiếng mưa gió xung quanh bỗng trở nên mơ hồ.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân đánh thức Yến Hạ, nàng dụi mắt ngồi thẳng dậy, bấy giờ mới phát hiện hơi ấm bên cạnh mình, nàng ngẩn ra rồi quay đầu lại, lúc nãy nàng gối đầu lên vai Tô Khuynh ngủ ngon lành.Nàng không biết mình ngủ được bao lâu rồi, Tô Khuynh ngồi im để mặc nàng tựa bao lâu nhưng nghĩ tới cảnh tượng đó, Yến Hạ hơi thất thố đứng lên, nói: "Ta không biết là huynh… ta…"Thấy nàng hoảng hốt như vậy, Tô Khuynh không hề để ý, lắc đầu nói: "Ngủ đủ rồi à?"Yến Hạ khựng lại, nuốt những lời sắp nói vào bụng, "...!Ừ."Lúc này, nha hoàn rời đi ban nãy đã quay lại, nhìn Yến Hạ và Tô Khuynh như hiểu ra gì đó, nàng ấy híp mắt cười.
Tuân Chu không có tâm trạng cười giỡn, thấy người đến hắn vội vàng đứng dậy hỏi: "Sao nào, có thể gặp vị công tử đó được chưa?"Thiếu nữ gật đầu, thu lại ý cười nghiêm túc nói: "Công tử cho mời, mời chư vị theo ta."Cuối cùng cũng chờ được, nghe thiếu nữ nói xong Tuân Chu lập tức nói: "Mời."Thiếu nữ áo trắng nhanh chóng đi lên lầu ba, Yến Hạ sực tỉnh, nhìn Tô Khuynh một cái rồi cả hai cùng theo thiếu nữ kia lên lầu.Khách đi.ếm tổng cộng có ba tầng, hai tầng dưới là phòng cho khách, giữa tầng một là đại sảnh, phục vụ ăn uống cho khách.
Nhưng tầng ba khách đ.iếm lại rất khác hai tầng dưới, vừa đặt chân lên tầng ba Yến Hạ liền cảm nhận được sự khác biệt.So với mưa gió ngoài kia, trong này rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều, đi dọc theo hành lang dài chỉ nghe được tiếng bước chân của mình.Trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương, Yến Hạ đi theo sau đám người, hơi xuất thần nhìn bích họa treo hai bên tường.
Bạch y thiếu nữ đi đầu trông thấy tầm mắt của Yến Hạ thì mỉm cười giải thích: "Đây đều là danh họa công tử nhà chúng ta sưu tầm từ khắp nơi, những bức họa công tử cất giữ đều là những bức nổi danh nhất thiên hạ.
Tuy công tử không biết vẽ tranh nhưng bình tranh (*) thì tuyệt đỉnh."(*) Bình phẩm tranh vẽ."Bình tranh?" Yến Hạ chưa từng nghe đến, thì ra trên đời còn có người chuyên bình tranh."Thực ra cũng không chỉ có vậy, công tử chúng ta tinh thông nhiều thứ, cầm kỳ thư họa đều rất am hiểu." Nói đến đây, thiếu nữ như nhớ ra chuyện gì đó, không khỏi cong môi cười nói: "Năm đó ở Sương Thành biết bao cô nương tranh nhau muốn gả cho công tử đấy."Trước kia Yến Hạ cũng từng nghe cha nhỏ kể về những nhân vật kinh diễm thế này, nghe thiếu nữ nói về vị công tử kia nàng cảm thấy nhân vật trong câu chuyện như thật sự bước ra đời thực, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, muốn biết vị công tử đó là người thế nào.Yến Hạ bất giác nhìn bóng lưng Tô Khuynh đi đằng trước, không biết giao tình của vị công tử đó và Tô Khuynh công tử thế nào?Mọi người đi đến cuối hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng.
Thiếu nữ vươn tay gõ cửa, cung kính cúi đầu, nói với người trong phòng: "Công tử, họ đến rồi ạ."Trong phòng yên lặng không có tiếng đáp lại nhưng thiếu nữ nọ như nhận được hồi đáp, gật đầu nói với những người theo sau: "Các vị mời vào."Thiếu nữ đẩy cửa phòng rồi nhìn bọn người Yến Hạ một cái, chợt nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Yến Hạ, nàng ấy chớp mắt cười: "Đừng sợ, công tử nhà ta dễ nói chuyện lắm."Tuân Chu bị bắt chờ đợi mấy canh giờ không có ý kiến gì với câu "rất dễ nói chuyện" này, Yến Hạ đang quan sát căn phòng trước mặt, không kịp trả lời nàng ấy.Căn phòng này rộng hơn rất nhiều những căn phòng khác trong khách đi.ếm, màn che dày đặc trong phòng khiến căn phòng rộng lớn chia thành nhiều tầng nhiều lớp.
Mùi đàn hương thoắt ẩn thoắt hiện, làn khói mỏng manh xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm sa, bám lên bức bích họa sơn thủy trên tường, không gian phiêu nhiên không như chốn phàm trần.Cả khách đ.iếm tỉ mỉ kỹ càng, bố trí trong căn phòng này càng chăm chút cực điểm.Ở cuối căn phòng đặt một tấm bình phong bằng gỗ, bình phong rất rộng, che khuất khung cảnh phía sau, trên bình phong vẽ hoa mai đỏ diễm lệ, sau tấm bình phong đèn đuốc sáng trưng, soi rõ bóng người ngồi đằng sau.Bóng người đó hẳn là công tử trong lời các thiếu nữ áo trắng.Qua bức bình phong và rèm che, Yến Hạ không thể nhìn rõ diện mạo của người nọ, nhưng phong thái thanh nhã của hắn thì dù cách một bức bình phong cũng có thể nhìn ra.Bên cạnh bình phong có mấy thiếu nữ, tất cả đều cụp mắt giữ im lặng, người thì châm trà, người thì ngồi một bên, trước mặt đặt đàn và chuông, làn khói xanh uốn lượn xung quanh.
Cổ vị và thi vị đều có đủ.Căn phòng yên tĩnh, dường như phá tan thi tình họa ý trong