Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Cha nhỏ?" Trông thấy người đứng ngoài cửa phòng, Yến Hạ bước chậm lại, tiến lên trước dìu y: "Cha còn chưa đi ngủ à?"
Cha nhỏ để mặc Yến Hạ dìu mình, y hất cằm về phía bên phải nói: "Không ngủ được, con dìu ta qua kia ngồi chút đi."
"..." Yến Hạ nhìn theo hướng chỉ của y, bên đó có một cái giếng đen đặc trong màn đêm. Nàng im lặng không nói, dẫn y đến chỗ bàn đá bên phải, cẩn thận đỡ y yên vị rồi mới ngồi xuống phía đối diện.
Trong đêm, tiếng côn trùng kêu râm ran, cha nhỏ im lặng một hồi, cuối cùng mới hỏi chuyện mình đã nhịn suốt cả ngày: "Tên cầm sư đó."
Yến Hạ biết ngay cha nhỏ có điều muốn nói, nàng đang đợi y lên tiếng, nhưng khi nghe cha nhỏ hỏi vấn đề này, Yến Hạ ngồi im, ánh mắt căng thẳng nhìn y.
May là cha nhỏ không thấy đường, không thể nhìn ra vẻ căng thẳng của nàng. Cha nhỏ đằng hắng một tiếng, dùng ngữ điệu thăm dò hỏi: "Con thích hắn hả?"
Cùng là một câu ngắn gọn như lúc nãy nhưng uy lực câu này đã lớn hơn nhiều. Biểu cảm của Yến Hạ trở nên hoảng loạn, đầu óc còn chưa nghĩ ngợi được gì mà mặt đã ửng đỏ lên, nàng lắc đầu: "Con không có…"
"Thật không?" Không đợi Yến Hạ nói hết câu, cha nhỏ đã hỏi tiếp.
Yến Hạ im lặng, nàng không giỏi nói dối, mỗi lần như vậy người ta chỉ cần liếc một cái là nhận ra nên khi đối mặt với câu hỏi của cha nhỏ, Yến Hạ rốt cuộc vẫn không thể phủ nhận.
Nghe đến đây tất nhiên cha nhỏ cũng hiểu tâm tư của nàng. Tiếng côn trùng trong đêm không biết đã im từ bao giờ. Yến Hạ hoảng loạn sờ gương mặt nóng ran của mình, hồi lâu sau mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống đôi chút. Nàng ngẩng đầu nhìn cha nhỏ ngồi đối diện, sắc mặt y hơi phức tạp vừa như đang cảm khái điều gì, vừa như mang chút ý cười.
"Cha nhỏ?" Yến Hạ lên tiếng, không rõ người cha này đang nghĩ cái gì.
Cha nhỏ nghe Yến Hạ gọi mình mới chợt bừng tỉnh, kéo tay nàng qua, cười nói: "Nói cha nghe nào, tên đó là người như thế nào?"
Yến Hạ chớp chớp mắt, sau một lúc ngớ ra thì bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Có nhiều lúc, ấn tượng ban đầu với một người và những ngày tháng tiếp xúc, gặp gỡ, nói chuyện sau đó đều không thể dùng từ ngữ đơn giản miêu tả được. Càng để ý, càng cảm thấy khó lòng nói rõ. Nên khi nghe cha nhỏ hỏi như thế, Yến Hạ suy nghĩ rất lâu nới nghĩ ra từ xem như thích hợp để nói về người đó: "Huynh ấy… Là một người rất dịu dàng."
"Dịu dàng?" Cha nhỏ không kiềm được bật cười thành tiếng, cảm thấy hai chữ này đã lâu rồi không xuất hiện bên cạnh mình.
Yến Hạ gật gật đầu, như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt nàng hàm chứa ý cười, cụp mắt nói nhỏ: "Lần đầu tiên con gặp huynh ấy là trên núi ở ngoài trấn. Ba tháng trước con đến tiệm thuốc bốc thuốc cho cha lớn nhưng thuốc trong tiệm hết sạch rồi, chỉ có thể lên núi hái thôi. Con và A Mạn cùng lên núi, giữa đường thì gặp huynh ấy… Huynh ấy đẹp như cha lớn vậy, giọng nói lại rất dễ nghe, còn thích cười nữa, lúc cười…" Nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp hắn, Yến Hạ ôm mặt lắc lắc đầu, âm thanh ngày càng nhỏ: "Nói chung… nói chung là khiến người ta khó mà quên được."
Cha nhỏ vừa cười vừa lắc đầu theo nàng, lẩm bẩm: "Nha đầu này thật là…"
Yến Hạ ngước mắt khó hiểu nhìn cha nhỏ. Y cười nhạt nói: "Xem ra con "bén rễ" thật rồi." (*)
(*) Ý là bắt đầu động lòng với người ta rồi.
Khựng lại một lúc, cha nhỏ hỏi chuyện mình cực kỳ để ý khác: "Tiểu tử đó thật sự đẹp vậy hả?"
"Vâng." Yến Hạ gật đầu, "Trừ cha lớn ra thì huynh ấy là người đẹp nhất trong số những người con từng gặp."
"So với ta thì sao?" Cha nhỏ sờ mặt mình, hỏi.
Yến Hạ chớp chớp mắt như không hiểu tại sao phải so sánh hai người làm chi.
Cha nhỏ không nghe được câu trả lời nhưng cũng hiểu ý nàng. Y nhướng mày cười mắng: "Nói gì thì nói năm xưa ta cũng tính là mỹ nam có tiếng đấy chứ. Nếu đặt trong hoàn cảnh bây giờ mấy cô nương thích ta chắc phải xếp hàng từ phía nam đến ngọn núi ngoài trấn luôn kìa. Nha đầu ngươi xem thường cha nhỏ của ngươi vậy đó hả?"
Cha nhỏ hất mặt đầy râu ria lên nói chuyện, thật sự mà nói chẳng thấy liên quan gì tới hai chữ "mỹ nam". Cha nhỏ vốn là một tiên sinh kể chuyện, chỉ bằng mấy câu nói cũng có thể khiến người ta to mắt sửng sốt nên Yến Hạ cũng không để trong lòng mấy lời nói đùa này, nàng chỉ cong môi mỉm cười.
Cười một lúc, cha nhỏ lại lên tiếng: "Tên tiểu tử đó đối xử với con thế nào?"
Nụ cười trên môi Yến Hạ tắt dần, nàng im lặng không trả lời ngay.
Cha nhỏ khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Yến Hạ im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí lắc đầu, nói: "Chỉ có con thích huynh ấy, huynh ấy không hề biết tâm ý của con. Thậm chí… Huynh ấy còn chưa nói chuyện với con được mấy lần."
Cha nhỏ không nhìn thấy biểu cảm của Yến Hạ nhưng nghe giọng điệu cũng có thể hình dung ra dáng vẻ của nàng hiện tại. Y im lặng một lúc, lắc đầu không biết nên tức hay nên cười. Sau đó y cười bất lực nói: "Sao nào, có muốn đưa cha nhỏ đi gặp tên đó không? Để cha nhỏ làm chủ cho con?"
Không thấy Yến Hạ trả lời, cha nhỏ vỗ ngực nói: "Nói sao đi nữa cha nhỏ cũng là người từng trải đời, thần ma đại chiến, yêu giới đại loạn gì đó cha nhỏ ta đều tận mắt chứng kiến. Mấy chuyện yêu đương của con, ta thấy quá là nhiều rồi, chuyện giúp con tán đổ tiểu tử đó làm sao làm khó được ta."
"Cha nhỏ…" Hạt mầm tình yêu mới gieo thôi, ngoài việc mỗi ngày đến tửu lâu nhìn hắn Yến Hạ chưa bao giờ dám nghĩ xa hơn nữa. Bây giờ nghe cha nhỏ nói muốn giúp mình, Yến Hạ hoảng sợ vô cùng, nàng nhìn ngó khắp bốn phía, vội vàng chuyển chủ đề: "Cha