Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Yến Hạ không biết rốt cuộc sau khi vào trong Huyền Giới Minh Khuynh đã gặp phải chuyện gì, hắn cũng không muốn nói. Yến Hạ không hỏi được nên bèn chuyển chủ đề: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Minh Khuynh đã có sắp xếp từ trước, hắn đáp: "Ngươi về Ngũ Đạo, ta về Ma Môn."
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Yến Hạ, nàng sốt ruột hỏi: "Nhưng chuyện của Huyền Giới thì sao? Huynh không cần đưa ta theo nữa à? Có thể ta giúp được gì đó chăng?"
"Ta nói rồi, chuyện ở đây tạm thời chấm dứt, ta cũng không cần giúp đỡ nữa." Minh Khuynh liếc Yến Hạ nói, "Thế nên ngươi có thể đi rồi."
Yến Hạ đứng yên, âm thầm suy nghĩ trong lòng, sau đó vẫn không thay đổi thái độ, lắc đầu nói: "Ta muốn đi với huynh."
Nét mặt Minh Khuynh không có gì biến hóa dường như đã lường trước câu trả lời của Yến Hạ. Hắn chầm chậm nói: "Nhân lúc ta còn chưa gϊếŧ ngươi thì mau đi đi."
"Huynh không gϊếŧ ta đâu." Yến Hạ nói giọng khẳng định, nàng bước lên gần Minh Khuynh, nghiêm túc lặp lại câu nói ấy: "Ta biết huynh sẽ không gϊếŧ ta đâu."
Minh Khuynh không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn quay đầu nhìn nơi cánh cổng Huyền Giới xuất hiện lúc nãy. Nơi đó đã chẳng còn cánh cửa nào, chỉ là một vùng đất trống bình thường. Ánh mắt hắn tối xuống, nói: "Không phải ngươi muốn biết trong Huyền Giới xảy ra chuyện gì sao?"
Yến Hạ ngẩn ra, gật đầu nói: "Phải."
Minh Khuynh bình tĩnh nói: "Ta gặp được vài người trong đó, xảy ra chút chuyện."
"Gặp ai?" Nhắc tới Huyền Giới, Yến Hạ bắt đầu khẩn trương. Nàng vẫn rất lo lắng cho cha mẹ nuôi đã biến mất nhiều năm.
Minh Khuynh đoán ra suy nghĩ của nàng nhưng hắn không nhắc gì tới những người nàng lo, chỉ đáp: "Quỷ Môn chủ cấu kết với Huyền Giới, nếu ta không đoán sai thì bọn họ đang ấp ủ dã tâm rất lớn với thiên hạ này."
Không để Yến Hạ hỏi Minh Khuynh nói tiếp: "Nên ta mới muốn ngươi về Ngũ Đạo."
Hắn khoanh tay nói: "Ở Huyền Giới có một tên rất phiền phức, hắn không phải đối thủ của ta nhưng ta cũng không gϊếŧ được hắn, hiện tại ta chỉ đánh hắn trọng thương, sớm muộn gì hắn cũng sẽ xuất hiện, ta cần ngươi truyền tin này ra ngoài để đám ngu xuẩn trong Trung Nguyên kia biết chuyện."
Nghe Minh Khuynh giải thích như vậy Yến Hạ thấy yên lòng hẳn, nàng chớp mắt mói: "... Huynh đang giúp bọn ta hả?"
Minh Khuynh như vừa nghe một chuyện nực cười: "Giúp các ngươi?"
"Huyền Giới muốn ra tay với Nhân Giới, huynh đặc biệt tới tìm lối vào Huyền Giới rồi vào trong thăm dò, thậm chí còn đánh nhau với bọn họ, chẳng lẽ không phải vì giúp chúng ta?" Yến Hạ hỏi.
Minh Khuynh nhướng mày nói: "Nhân Giới chỉ có Trung Nguyên các ngươi thôi à?"
Những lời đã chuẩn bị sẵn của Yến Hạ bỗng chốc nghẹn lại trong họng.
Minh Khuynh chậm rãi nói: "Trung Nguyên chỉ là đồ trong túi của ta, dĩ nhiên không thể để bọn người đó có được, càng huống chi tên đó…" Minh Khuynh nhìn mảnh đất trống bên kia, gió thổi qua những tán lá rụng rơi trên mặt đất, dường như hắn đang nhớ lại một chuyện không được vui, nhíu mày nói, "Tên đó chẳng khiến người ta ưa nổi."
Yến Hạ cạn lời, nàng không ngờ Minh Khuynh chịu ra tay chỉ vì lý do đó. Nàng do dự giây lát rồi nói: "Rốt cuộc huynh muốn gì vậy?"
Trung Nguyên? Nhân Giới?"
Đây là chuyện mà Yến Hạ suy nghĩ mười năm vẫn chưa nghĩ ta, sức mạnh của Ma Quân đã đạt đến đỉnh điểm, xâm lược Nhân Giới, chiếm lĩnh Trung Nguyên, bước tiếp theo của hắn là gì? Nhất thống tứ giới ư?
Hắn thật sự muốn làm những chuyện này sao?
Qua mấy ngày tiếp xúc với Ma Quân, Yến Hạ càng không thể hiểu nổi.
Minh Khuynh không trả lời câu hỏi của Yến Hạ, hắn cũng không cần phải trả lời. Hắn quay người đi tới vách núi, đưa lưng về phía Yến Hạ, bóng lưng đó vẫn là bóng lưng mà Yến Hạ rất quen thuộc, hắn nhàn nhạt nói: "Lúc nãy ta nói rồi đó, ta gặp vài người ở Huyền Giới."
Yến Hạ dừng mọi suy nghĩ trong đầu, mở to mắt căng thẳng nhìn bóng người đó.
Nàng nghe thấy Minh Khuynh nói: "Nếu không có gì khác thì bây giờ bọn họ đã đến Thương Nam Sơn rồi."
Tiếng gió thổi bay lá cây trên ngọn núi cao phát ra những âm thanh xào xạc, lời nói của Minh Khuynh xuyên qua những âm thanh hỗn loạn đó chui vào tai Yến Hạ, lời nói nhẹ như tơ nhưng lại ong ong trong tai nàng. Tất cả cảm xúc bị đè nén bao năm trong phút chốc cuộn trào mãnh liệt không thể khống chế.
Nàng muốn nói gì đó nhưng lời tới bên miệng lại không thể thốt ra, nàng ngẩn người nhìn Minh Khuynh, hai bàn tay siết chặt thành quyền đến khi thấy đau rồi trở nên tê dại không còn cảm giác nàng mới lấy lại dũng khí, hy vọng nhưng không dám thể hiện nó ra một cách quá rõ ràng, vì nếu như thật sự thất vọng cũng không đến nổi quá thất vọng.
Yến Hạ khàn giọng hỏi: "Thật không?"
"Sao không tự mình về xem đi?"
Mãi đến khi nghe câu này của Minh Khuynh, Yến Hạ đã bình tĩnh hơn nhiều, từ mười năm trước Minh Khuynh luôn cho nàng cảm giác rất an tâm, dù là Minh Khuynh của lúc trước hay Ma Quân của hiện tại, hắn chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.
Nỗi lo và đè nén bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng bùng nổ, Yến Hạ không chờ được nữa, nàng chỉ muốn lập tức gặp lại họ, quay người trở về Thương Nam Sơn.
Minh Khuynh khoanh tay đứng trên vách núi không hề quay đầu cho đến khi nghe tiếng bước chân gấp gáp quay về của Yến Hạ hắn mới quay lại, ánh mắt dõi theo bóng dáng ấy, nhìn góc váy nàng phất phơ trong làn gió.
Hắn nhìn không rời mắt, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn mấy phần.
Bóng người đã rời đi được một khoảng bỗng dừng lại, xoay người nhìn ra sau.
Minh Khuynh không ngờ nàng lại quay đầu, Yến Hạ cũng không ngờ mình có thể trông thấy ý cười dịu dàng đã lâu không thấy trong mắt người đó. Hai người nhìn nhau từ xa, nhất thời không ai nói gì.
"Còn chuyện gì không?" Im lặng một lúc, Minh Khuynh hỏi trước.
Yến Hạ bừng tỉnh, đôi mắt lấp lánh ý cười, nàng lớn tiếng nói với người ở xa xa: "Cảm ơn huynh giúp ta tìm được họ!"
Minh Khuynh không đáp như không cảm thấy mình đã làm chuyện tốt gì.
Sau đó Yến Hạ lại nói: "Đợi ta gặp được cha mẹ nuôi rồi ta sẽ quay lại tìm huynh!"
Minh Khuynh đáp cho có lệ, dáng vẻ không mong chờ Yến Hạ quay lại tìm hắn, Yến Hạ cũng không để bụng sự lạnh nhạt đó của hắn, tâm trạng nàng như