Vạn Tướng Chi Vương

Bạch Nhãn Lang (1)


trước sau

Bùi Hạo nghe vậy thì im lặng mấy giây, sau mới lạnh nhạt nói: "Sư phụ sư và nương quả thật đối xử với ta không tệ, nhưng bọn họ không biết thứ ta thật sự muốn là gì, ta muốn trở thành đệ tử thật sự của bọn họ chứ không phải chỉ là đệ tử ký danh thôi."

"Để đạt được mục tiêu này, ta đã dày công làm ra biết bao việc cho Lạc Lam phủ, thế mà bọn họ chưa từng nói gì... Ngươi có biết ta đã bao nhiêu lần chờ đợi rồi cuối cùng lại thành thất vọng không?"

Lý Lạc cười nói: "Đây chính là cái gọi là một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo gây thù ư? Nhưng mà nhìn tình hình bây giờ thì xem ra cha mẹ ta đã lựa chọn rất đúng đắn, nếu bọn họ thật sự thu nhận ngươi làm đệ tử thân truyền thì ta cũng không cảm thấy loại bạch nhãn lang như ngươi sẽ có thay đổi gì."

"Cho ngươi thân phận đệ tử thân truyền sẽ chỉ làm dã tâm của ngươi càng lớn hơn thôi, sẽ càng khiến ngươi thoải mái chiếm lấy Lạc Lam phủ cho riêng mình."

Bùi Hạo lắc đầu, không dây dưa nhiều với Lý Lạc trên đề tài này, chỉ thản nhiên nói: "Xem ra ngươi không cảm thấy hứng thú về đề nghị của ta."

Lý Lạc gật đầu, nói: "Ngươi đừng phí sức nữa, hôn ước là chuyện riêng của ta và Thanh Nga tỷ, sẽ không thay đổi vì bất cứ sự uy hiếp nào của ngươi đâu."

Bùi Hạo nghe vậy thì khẽ than một tiếng, nói: "Lý Lạc, tham lam sẽ phải trả giá đắt, bây giờ không còn như lúc trước nữa, ngươi đã không có vốn liếng để bốc đồng."

Lý Lạc nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo, tuy trên phương diện khí thế thì hắn yếu hơn Bùi Hạo rất nhiều, nhưng thứ ẩn chứa trong ánh mắt ấy lại khiến cho Bùi Hạo cảm thấy hơi không thoải mái.

"Bùi Hạo, ta cũng tặng lại cho ngươi câu này." Lúc Lý Lạc nói ra lời này, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc.

Bùi Hạo im lặng, sau đó cười nói: "Lý Lạc, ngươi thật sự cho rằng tiểu sư muội sẽ có thể bảo vệ ngươi mãi mãi sao? Ngươi vẫn quá ngây thơ."

"Nếu ngươi đã không đồng ý với đề nghị của ta thì cũng thôi, như ta đã nói lúc trước, bắt đầu từ bây giờ, ba các do ta quản lý sẽ không tiếp tục nộp tiền lên cho khố phủ nữa, tương tự, bất cứ mệnh lệnh nào do phủ phát xuống... Ba các có thi hành hay không thì phải xem tâm tình của ta."

Sắc mặt sáu vị các chủ còn lại trong đại sảnh dần dần trở nên lạnh lẽo.

Tuy trong sáu vị các chủ này có hai người thuộc phái trung lập, nhưng nếu Bùi Hạo thật sự muốn tách ra khỏi Lạc Lam phủ thì lợi ích của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nếu vậy, e rằng bọn họ cũng chỉ đành đứng về phía Khương Thanh Nga, tiến hành vây quét Bùi Hạo và ba vị các chủ kia.

Nhưng một khi đi đến bước đó, chuyện Lạc Lam phủ chia rẽ nội bộ sẽ lộ ra trước mắt các thế lực khắp Đại Hạ quốc.

"Làm sao? Muốn ra tay với ta?" Dường như Bùi Hạo đã nhận ra hàn ý trong mắt bọn họ, lúc này bèn cười khẽ một tiếng.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Bùi Hạo, trong mắt Lôi Chương và năm vị các chủ kia không khỏi lộ ra vẻ kiêng kị. Có một câu mà Bùi Hạo nói không phải lời nói dối, hắn quả thực có không ít công lao trong những năm Lạc Lam phủ quật khởi, có không ít kẻ chắn đường Lạc Lam phủ đã mất mạng trong tay Bùi Hạo.

Bây giờ Bùi Hạo đang ở Địa Sát Tướng hậu kỳ, trong đám các chủ bọn họ, trừ
Lôi Chương đang là Địa Sát Tướng trung kỳ ra thì còn lại đều là sơ kỳ.

Trong số những người ở đây, sợ rằng chỉ có Khương Thanh Nga có cửu phẩm Quang Minh Tướng là có đủ sức chống lại hắn thôi.

Đương nhiên điều quan trọng nhất là Bùi Hạo không chỉ có một mình, hắn còn có thế lực trung thành với mình nữa, trong đó không chỉ có ba vị các chủ trước mắt này đâu.

Một khi hai bên không kiêng nể gì giao chiến ở đây, vậy sẽ là nói cho cả thiên hạ biết nội bộ Lạc Lam phủ đã chia rẽ, điều này sẽ khiến cho tình hình của Lạc Lam phủ ở trong Đại Hạ quốc trở nên đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

"Các vị, hôm nay ta tới đây cũng không phải là để ganh đua miệng lưỡi với các ngươi, những gì ta đang làm cũng chỉ là để cho Lạc Lam phủ có thể tiếp tục đứng vững trong Đại Hạ quốc thôi."

"Nếu như tiểu sư muội bằng lòng giải trừ hôn ước với Thiếu phủ chủ thì hai chúng ta hãy liên thủ với nhau, chắc chắn về sau Lạc Lam phủ sẽ tiến lên một bước lớn." Bùi Hạo nhìn mọi người xung quanh, cười nhạt nói.

"Giờ đi đến bước này cũng chỉ có thể trách Thiếu phủ chủ của chúng ta tham lam thôi..."

"Nhưng ta sẽ không dừng tay."

Nói đến đây, Bùi Hạo lấy ra một lệnh bài từ trong lồng ngực, bên trên có khắc một chữ "Mặc", khi mấy vị các chủ đằng trước nhìn thấy vật này thì ai nấy cũng đều biến sắc.

"Đây là lệnh bài của Mặc trưởng lão sao?" Lôi Chương thất thanh nói.

Trong Lạc Lam phủ, ngoại trừ chín vị các chủ ra thì còn ba vị trưởng lão được trọng vọng nữa, bọn họ được coi là chiến lực mạnh nhất trong Lạc Lam phủ trừ Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam.

Ba vị trưởng lão đó đều đã đặt tới Thiên Sát Tướng cảnh.

Xưa nay ba vị trưởng lão đều không nhúng tay vào chuyện của Lạc Lam phủ, chỉ khi Lạc Lam phủ đứng trước nguy cơ bị kẻ địch dòm ngó thì bọn họ mới ra tay, đây là ước định của Lý Thái Huyền với bọn họ khi trước.

Mặc trưởng lão là một trong ba vị trưởng lão được trọng vọng đó.

Nhưng ai cũng không ngờ được,lệnh bài của người đáng ra phải giữ thế trung lập tuyệt đối trong Lạc Lam phủ lại xuất hiện ở trong tay Bùi Hạo, đây là ý gì thì không cần nói mọi người cũng đều biết.

"Năm đó khi sư phụ mời ba vị trưởng lão đến đã từng nói, bọn họ có quyền giám sát, cho nên nếu đến lúc tế phủ sang năm, có người nhận được sự ủng hộ của hai vị trưởng lão và bốn vị các chủ thì sẽ có được quyền cạnh tranh vị trí Phủ chủ của Lạc Lam phủ."

Bùi Hạo cười khẽ một tiếng, nói: "Cho nên mọi người không cần lo lắng ta sẽ tách ra khỏi Lạc Lam phủ, bởi vì thứ ta muốn chính là một Lạc Lam phủ hoàn chỉnh."

Trong đại sảnh, vẻ mặt của Lôi Chương và mấy vị các chủ còn lại đều hiện vẻ kinh sợ, hiển nhiên bọn họ đều không ngờ mục đích của Bùi Hạo lại là như vậy.

Truyện convert hay : Thần Y Bỏ Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện