Vạn Tướng Chi Vương

Bạch Nhãn Lang (2)


trước sau

Hơn nữa nhìn tình huống trước mắt, chưa chắc hắn đã không thể thành công, chỉ sợ vì có ngày hôm nay, Bùi Hạo đã bắt tay vào chuẩn bị ngay sau khi hai Phủ chủ mới mất tích không lâu.

Bùi Hạo nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thanh Nga, sau đó chuyển sang Lý Lạc bên cạnh, thản nhiên nói: "Cho nên hãy trân trọng một năm cuối cùng này đi, chờ đến lúc tế phủ, Lạc Lam phủ sẽ chẳng còn quan hệ gì với ngươi nữa đâu."

"Đến lúc đó ngươi sẽ thật sự không còn gì cả."

Sau khi nói xong câu này, Bùi Hạo trực tiếp xoay người rời đi, ba vị các chủ theo sát phía sau.

Bùi Hạo rời khỏi khiến cho bầu không khí căng thẳng trong đại sảnh dịu xuống ít nhiều, nhưng trên mặt mỗi người vẫn còn vương nét ưu sầu.

Cho dù đã sớm đoán được cục diện này sẽ xảy ra, nhưng tới khi nó thực sự xuất hiện thì vẫn khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Lúc này Khương Thanh Nga lại vô cùng bình tĩnh, nàng còn chậm rãi trấn an sáu vị các chủ, cuối cùng sắp xếp một vài chuyện cần làm kế tiếp xong mới cho bọn họ lui ra.

Sau đó mọi người đều ra ngoài hết, đại sảnh trở nên im ắng.

Lý Lạc nhìn chằm chằm vào sàn nhà phía trước, cho đến khi có một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt thì mới hoàn hồn, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Khương Thanh Nga đang cúi đầu, đôi mắt màu vàng lẳng lặng nhìn vào mình.

"Xem ra mặt ngoài ngươi bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất rất tức giận." Khương Thanh Nga nhàn nhạt nói.

Lý Lạc cười khổ một tiếng, nói: "Làm sao có thể không tức giận được?"

Hôm nay tên Bùi Hạo đó có thể nói là không coi hắn ra gì, yêu cầu giải trừ hôn ước của hắn ta đã ném mặt mũi của hắn xuống đất mà giẫm đạp.

"Nhưng biểu hiện của ngươi không hề tệ, chưa từng mất kiểm soát." Đôi môi đỏ của Khương Thanh Nga nhẹ nhàng kéo lên một nụ cười, trong giọng nói mang theo ý tán thưởng.

Lý Lạc thở dài: "Thật ra nếu như có thể, ta muốn trực tiếp đập chết hắn ngay và luôn, giúp cha mẹ ta thanh lọc môn hộ."

Không mất kiểm soát là do hắn thật sự không làm được gì.

Lúc này Lý Lạc lại lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của sức mạnh, dù là Thiếu phủ chủ, nhưng khi mất đi cha mẹ thì cũng chẳng còn là gì cả.

Tất nhiên hắn cũng hiểu rõ, mấu chốt là do thể chất trời sinh không có tướng của hắn, tất cả mọi người đều cho rằng hắn không có một chút triển vọng nào, thế nên mới khinh thị hắn.

"Không ai là luôn thuận buồm xuôi gió cả, nhẫn nhịn vào lúc thích hợp cũng không phải chuyện gì mất mặt." Khương Thanh Nga khuyên bảo.

Lý Lạc gật gật đầu, nói: "Trải qua chuyện ngày hôm nay, ta đã biết Lạc Lam phủ của chúng ta bây giờ có bao nhiêu phiền phức, hai năm nay thật sự đã khiến Thanh Nga tỷ phải vất vả."

Khi trước Lạc Lam phủ vươn lên quá nhanh, chính vì vậy nên căn cơ của nó mới yếu kém, khiến cho khi hai người sáng lập là Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam mất tích, toà tháp cao này ngay lập tức trở nên lung lay chực đổ.

Nếu không có Khương Thanh Nga dốc hết toàn lực ổn định nhân tâm trong hai năm vừa qua, chỉ sợ bây giờ sẽ không chỉ có mình Bùi Hạo sinh ra dã tâm.

Khương Thanh Nga ngồi xuống một bên, hai chân thon dài trắng nõn khẽ chồng lên nhau, nói: "Ngươi không phải để lời Bùi Hạo nói vào trong lòng, ta sẽ xử lý hắn, chỉ cần thêm một chút thời gian thôi."

Nàng vừa nói, vừa thoáng hiện ra sát ý trong đôi mắt vàng trong trẻo.

"Ta và ngươi đã đạt thành ước định, tới khi ngươi cần ta sẽ giao lại
Lạc Lam phủ vẫn còn vẹn nguyên cho ngươi."

"Cho nên ngươi tạm thời không cần đắn đo về việc của Lạc Lam phủ, mà phải nên nghĩ xem... đại khảo tháng sau ở Nam Phong nên làm thế nào. Nếu ngươi không vào được Thánh Huyền Tinh học phủ thì mọi ước định của chúng ta sẽ xem như là mất hiệu lực." Khương Thanh Nga mở miệng nói.

Nàng hơi dừng lại, khẽ nghiêng đầu nở một nụ cười mỉm với Lý Lạc: "Chẳng qua nếu ngươi cảm thấy mình không có khả năng đó thì bây giờ cũng có thể nói với ta luôn, ta sẽ xem như giao dịch kia là lời nói trong lúc kích động của ngươi."

Lý Lạc trừng mắt nhìn nàng, sau đó vươn tay ra, nói: "Đưa tay của ngươi cho ta."

Khương Thanh Nga nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt mình, hơi ngẩn ra, nếu người ngoài làm như thế với nàng thì có lẽ nàng sẽ chém ngay cho kẻ đó một kiếm, nhưng nếu là Lý Lạc... Dù sao quan hệ của hai người cũng khá đặc biệt.

Cuối cùng nàng cũng không tỏ vẻ gì, vươn tay ra đặt vào lòng bàn tay Lý Lạc.

Lý Lạc chậm rãi nắm chặt lấy tay nàng, xúc cảm mềm mại trong tay khiến cho lòng hắn rung động, có lẽ là do Khương Thanh Nga có Quang Mimh Tướng nên da thịt của nàng càng thêm óng ánh trắng trẻo, hệt như mỹ ngọc, khiến người ta yêu thích không rời nổi tay.

Lý Lạc cố nén xúc động muốn sờ sờ tay nàng xuống, sau đó sai sử một luồng tướng lực vô cùng yếu ớt phát ra khỏi lòng bàn tay mình.

Vẻ mặt của Khương Thanh Nga ban đầu trông rất bình tĩnh, nhưng ngay khi luồng tướng lực yếu ớt kia vọt tới, vẻ mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc.

Năm ngón tay thon dài nắm lại, trực tiếp tóm lấy bàn tay Lý Lạc, một cảm giác tràn vào trong cơ thể Lý Lạc. Nàng phát hiện ra trong tướng cung vốn trống rỗng của Lý Lạc nay đã tỏa ra một luồng ánh sáng xanh thẫm.

Khương Thanh Nga khiếp sợ nhìn vào khuôn mặt đang khẽ mỉm cười của Lý Lạc, một lát sau nàng mới nói: "Đây là... Thủy Tướng?"

"Ngươi có tướng rồi?!"

Một hồi lâu sau Khương Thanh Nga mới chậm rãi thả tay hắn ra, nói: "Là nhờ vật mà sư phụ sư nương để lại sao?"

Lý Lạc gật gật đầu.

Khương Thanh Nga thở nhẹ ra một hơi, nói khẽ: "Đây chính là tin tốt nhất trong hôm nay."

"Có vẻ phẩm giai Thủy Tướng này của ngươi không cao, nhưng nó lại có cảm giác thuần khiết đặc biệt, chắc hẳn là do một vài thiên tài địa bảo mà sư phụ và sư nương đã để lại cho ngươi."

"Nhưng dù sao thì đây cũng là một khởi đầu tốt."

Có thể thấy tâm trạng lúc này của Khương Thanh Nga không tệ, hàng mày tinh tế hơi nhíu lại cũng đã giãn ra.

Cuối cùng nàng còn nói đùa với Lý Lạc: "Chúc mừng, ngươi đã đến gần hơn với mục tiêu giải trừ hôn ước của mình rồi đấy."

Truyện convert hay : Ta Đoạt 999 Loại Dị Năng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện