Chiêu Hòa từ trên giường choàng tỉnh, lập tức quay sang bên cạnh, chỉ thấy một mảng lạnh lẽo.
Từ khi ngủ cùng với Thanh An, nàng đã học thói quen nằm sát vào một bên giường, đến bây giờ vẫn chưa hề đổi được, cho dù người kia đã rời khỏi đây gần một tháng.
Chiêu Hòa ngồi dậy, nghe xung quanh tiếng bước chân lao xao, nhiều người bên ngoài nói nói cười cười, lại nhìn bên cửa sổ dán đầy những câu hỉ.
Nàng mới bỗng chốc phát hiện, hôn sự thật ra cũng đã gần đến rồi.
Thanh An bây giờ hẳn là đang chuẩn bị ở thành Tây, khổ thân nàng ấy phải trong hình dạng nam nhân suốt.
Chiêu Hòa để ý được, những lúc Thanh An trong hình dạng kia, gương mặt nàng ấy sẽ nhăn nhó nhiều hơn một chút, sẽ cọc cằn hơn một chút, cho nên Chiêu Hòa cũng phần nào đoán được người kia là không thích cái túi da ấy lắm.
Thật ra nàng cũng vậy, vẫn thích Thanh An trông bộ dáng nữ nhân.
Rõ ràng là xinh đẹp cùng mềm mại hơn nhiều, tạo nên một chút vẻ gì đó ôn nhu.
Mà ở điểm này, Chiêu Hòa vô cùng hưởng thụ.
Người kia không yêu nàng cũng được.
Nhưng chí ít người cùng Thanh An bái đường thành thân chính là nàng, người hôn Thanh An qua là nàng, người mà Thanh An nhìn thấy kể từ khi mất trí nhớ cũng là nàng.
Chỉ bao nhiêu đây thôi, Chiêu Hòa cũng sẽ cảm thấy thật hạnh phúc.
Còn những chuyện sau đó, nàng cảm thấy xa vời vô cùng, liền không dám nghĩ tới nữa.
Chiêu Hòa sửa soạn một chút, bước ra ngoài ngó nghiêng xung quanh.
Chiêu Thục thấy nàng liền vẫy gọi.
Lúc này tay của ông nhờ rượu thuốc mà Thanh An đưa hôm nọ đã hoàn toàn lành hẳn, so với trước kia đều không sai biệt lắm.
"Hòa nhi, mau đến đây.
Trang trí như vậy xem có thích không?"
"...Phụ thân, cũng không phải là hôn sự thật." Chiêu Hòa đến gần phụ thân, lí nhí nói.
Nhưng tâm trạng vẫn là thật sự vô cùng vui vẻ.
"Ngày mai đã là đến đón dâu rồi.
Thật sự nhanh a.
Hoàng thượng không đến hôn lễ, trái lại rất hào phóng tặng cho đôi phu thê các con một trăm lượng bạc, kèm theo mấy mẫu ruộng ở ngoại kinh thành." Chiêu Thục tất nhiên hiểu lòng vua hơn ai hết, nhưng điểm này trái lại khác với tính cách của Quý Ngọc Bảo.
Người cướp không được, đáng ra hắn phải ghẻ lạnh hôn sự này mới phải.
"Chiêu Hòa cô nương a, mau mau thử áo tân nương này, người xem, đẹp biết bao nhiêu!" Một vài thiếu phụ trên tay cầm một sấp áo, toàn màu đỏ là đỏ, hoa văn màu vàng được thêu sặc sỡ, tinh xảo vô cùng.
Chiêu Hòa còn chưa kịp chuẩn bị, bọn họ ngay lập tức kéo nàng vào trong phòng, ướm qua ướm lại thử một chút.
Chiêu Hòa lúc sau không chịu nổi nữa, đành đuổi bọn họ ra ngoài hết, bản thân tự mình thử bộ hỉ phục.
Vì trong một tháng hôn sự phải ngay lập tức diễn ra, thời gian gấp gáp như vậy, hỉ phục cũng là được may gấp rút, rốt cuộc đến hôm nay mới có thể xong.
Chiêu Hòa nhìn chính mình một thân màu đỏ trong gương, hỉ phục này dường như được sinh ra là dành cho nàng, vừa vặn lại nhu hòa, sặc sỡ nhưng không lố lăng, cũng có thể làm nàng nổi bật giữa đám đông.
Trong đầu Chiêu Hòa lúc này cứ ngơ ngẩn, nàng nghĩ về Thanh An, chẳng biết nàng ấy trong bộ hỉ phục sẽ càng diễm lệ như thế nào đây?
"Hòa nhi, thế nào rồi? Bước ra cho phụ thân xem một chút." Chiêu Thục ở bên ngoài thưởng trà, ánh mắt trông đợi mà nhìn vào cánh cửa.
Ông không biết mình có thể sống được cho đến ngày mà Chiêu Hòa gả đi hay không, tuy rằng đây chỉ là một mối hôn sự giả, nhưng mong muốn nhìn nữ nhi trong bộ hỉ phục vẫn là thật.
Nếu lỡ sau này có chuyện gì, ông về nơi suối vàng cũng không hề nuối tiếc.
Chiêu Hòa hơi rụt rè mở cửa, cuối cùng bước ra ngoài.
Đám thiếu phụ may vá trong phòng khách vừa nhìn thấy liền vui vẻ mà gợi khen: "Ôi chao! Xem tay nghề của ta thật tốt, chỉ có chúng ta mới có thể làm ra một bộ hỉ phục cho tuyệt thế giai nhân mà thôi!"
Nghe thì tưởng chừng như là nói quá, nhưng quả thật tay nghề của bọn họ là nhất nhì kinh thành, khó ai có thể so sánh được.
Để bọn họ may một bộ hỉ phục như này, quả là có trao bao nhiêu vàng cũng không hề tiếc.
Chiêu Thục nhìn xem dáng vẻ của nữ nhi, cũng hạnh phúc mà gật đầu.
So với mẫu thân hoa nhan nguyệt mạo của nó năm đó hoàn toàn giống nhau y như đúc, có điều đứa nhỏ này nhu thuận đáng yêu hơn nhiều.
Chiêu Hòa thay ra bộ hỉ phục, lúc nhìn ra bộ bàn trúc ngoài sân, thấy Chiêu Thục có chút thất thần.
"Phụ thân, người sao vậy?"
Chiêu Thục đang chìm trong những dòng suy nghĩ, bỗng dưng bị kéo ra ngoài, lập tức giật mình mà nhìn nữ nhi, cuối cùng cũng chỉ cười ha ha mà nói: "À, không có gì.
Bỗng dưng nhớ về mẫu thân con."
"Phụ thân, người ít khi kể về nàng." Chiêu Hòa ngồi xuống phía đối diện.
Mẫu thân vì khó sinh mà ra đi, từ nhỏ nàng chỉ nghe mọi người xung quanh kể lại về người, đã có đôi lúc mong muốn có vòng tay dịu dàng chăm sóc của mẫu thân.
Nhưng tới khi nàng lớn dần, đã quen với cuộc sống có phụ thân cùng nha hoàn ở phủ chăm sóc, nên mong ước ngày thơ bé cũng dần dần nhạt nhòa.
Nhưng sâu trong tâm, nàng quả thật vẫn có chút buồn rầu.
"Mẫu thân con ấy à.
Nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cầm kì thi họa đều tinh thông.
Con có biết vì sao ta nhìn nha đầu Thanh An này lại vô cùng thuận mắt hay không? Tuy dung mạo bất đồng, nhưng khí chất mẫu thân con cùng nàng lại y như đúc." Chiêu Thục ánh mắt hoài niệm, nghĩ về những chuyện trôi qua thời niên thiếu, ánh mắt híp lại thành một vầng cong.
"Phụ thân, hai người như thế nào lại gặp nhau?" Mấy câu trên tất nhiên Chiêu Hòa đã từng nghe phụ thân mình kể qua rồi, còn mỗi chuyện này nàng vẫn luôn tò mò mà thôi.
Chiêu Thục tuy khi trẻ cũng thuộc dạng anh tuấn, tinh thông y thuật, nhưng gia cảnh lại nghèo khó.
Mà mẫu thân của nàng, quận chúa Tô Lục Mai của nước chư hầu Dĩ An, tuy rằng chỉ là nữ nhi của một tiểu vương gia bị thất sủng nhưng chí ít cũng là hoàng thân quốc thích.
Vì sao có thể nên duyên cùng phụ thân cách xa xôi vạn dặm?
"Có một lần nàng lâm trọng bệnh.
Ung thân vương Dĩ An quốc khắp nơi tìm kiếm danh y, ta cũng vinh hạnh được mời đến." Chiêu Thục vuốt hàng râu của mình, lại kể tiếp: "Ngày ngày kề cận, lâu dần rung động.
Tuy nhiên khi ấy gia cảnh nghèo khó, đoạn duyên tình đó không được Ung thân vương chấp thuận.
Rốt cuộc ta dẫn nàng chạy trốn đến quê hương mình ở thành Tây, để nàng phải chịu khổ cực thời gian dài."
"Sau đó?" Chiêu Hòa chăm chú mà nghe tiếp.
"Sau đó à, ta may mắn được gọi vào cung chữa trị cho tiên đế, lại đảm nhận thêm trọng trách kiểm tra thể trạng của thái tử thường xuyên.
Rốt cuộc thu nhập cũng trở nên dư dả.
Tầm mấy tháng sau thì nàng mang thai, nhưng mà a, nàng rốt cuộc cũng không được nhìn con dù chỉ là lần cuối." Nói đến đây, Chiêu Thục nghẹn ngào.
Ngoại trừ phụ mẫu, người mà ông yêu thương nhất cũng chính là Tô Lục Mai.
Năm đó nghe bà mụ bảo nàng không chịu nổi mà ra đi, lòng ông như chết lặng.
Cả cuộc đời danh y như ông cứu sống được biết bao nhiêu người trong thiên hạ, rốt cuộc lại bất lực nhìn nương tử của mình xa rời nhân thế.
"Ta biết rằng đau khổ, nhưng vẫn không hối hận khi rước nàng về nhà họ Chiêu.
Dù sao đi nữa, nàng cũng là nữ nhân duy nhất mà ta yêu trên đời này.
Vậy nên Chiêu Hòa, ta không muốn con phải gả cho một người mà ngay cả bản thân con không thích, duyên phận vốn không thể cưỡng cầu.
Thà rằng làm một cái hôn sự giả, đổi lại con có thể nửa đời bình an, muốn yêu ai ghét ai cũng được." Chiêu Thục vươn bàn tay, xoa đầu Chiêu Hòa.
Nàng mở to đôi mắt, khi nàng vẫn còn nhỏ, phụ thân vẫn luôn dùng cách này để dỗ dành.
"Con đã biết rồi." Nàng híp mắt lại mà cười.
Nhưng sau trong thâm tâm, nàng muốn nói rằng: Phụ thân, con không muốn đây chỉ là một cái hôn sự giả.
Pháo nổ linh đình.
Kinh thành vốn đã náo nhiệt nay lại càng thêm ồn ào, tiếng cười cười nói nói vang lên khắp nẻo đường.
Dân chúng đều ồ ạt đến xem lễ cưới long trọng của tuyệt thế giai nhân với một vị công tử bí ẩn.
Kể từ khi Chiêu Hòa từ cung đình trở về, khắp kinh thành đã càng thêm biết đến nhan sắc tựa như liên hoa tiên tử của nàng.
Thậm chí còn có nhiều vị công tử thế gia hối thúc phụ mẫu nhanh chóng chuẩn bị sính lễ để hỏi cưới người đẹp, nhưng đến khi họ đã hoàn thành tươm tất, chỉ còn nước đến cửa hỏi mà thôi, thế mà lại hay tin hoàng thương truyền chỉ ban hôn Chiêu Hòa cho một gã vô danh tiểu tốt nào đó.
Chuyện này đến tai, cả đám người ôm một bụng tức tối, nhưng đã là mệnh lệnh của đế vương, cớ gì lại có thể thái độ quá nhiều.
"Ê này, nghe bảo tân lang tên Thanh An, là một tên mãng phu xấu xí, từ nhỏ không mẹ không cha."
"Ngươi điên! Nếu xấu xí, cớ gì hoàng thượng lại đồng ý mối hôn sự? Huống hồ ta còn nghe bảo hắn đánh cờ thắng cả hoàng thượng, một kiếm liền chém đến Vĩnh Xuân tướng quân mình đầy thương thích a!"
"Lại nhảm nhí, nếu có chuyện như vậy, sao hắn lại chỉ là một tên thương buôn bình thường?"
Chiêu Hòa lúc này ở trong nhà, xung quanh dán đầy những giấy đỏ, những tiếng vui nhộn bên ngoài khiến nàng hiếu kì muốn mở khăn voan ra xem thử, nhưng rốt cuộc vẫn là bất động không làm gì, chỉ tập trung nghe ngóng tình hình.
"Ôi chao! Tân lang đến, tân lang đến rồi!" Bên ngoài vang lên tiếng nhao nhao của cả một đoàn người.
"Trời ơi, quả là tuấn mỹ đến cực điểm, thảo nào hoàng thượng lại có thể gả mỹ nhân cho hắn."
"Chiêu Hòa, Thanh An đã đến rồi." Chiêu Thục lúc này ngồi ở trên ghế trúc, nghe thấy động tĩnh ngoài kia, liền thông báo cho nữ nhi một câu.
"Con biết rồi." Chiêu Hòa ở bên trong khăn voan mỉm cười đến hạnh phúc.
Nàng đã từ lâu không thấy được người nọ, trong lòng lúc này là một bụng nhớ nhung.
Lúc nghe tiếng bước chân quen thuộc bước vào cửa, cho dù nó trộn lẫn với biết bao nhiêu âm thanh hỗn tạp, nhưng nàng vẫn nhận ra được người mình thương.
Thanh An bảo nàng từ nhỏ mồ côi, nên chuyện bái đường thành thân cũng hoàn toàn diễn ra ở đây.
Sau khi xong xuôi liền đưa dâu đến phủ ở thành Tây, nếu như lộ trình không có diễn biến gì phát sinh, vừa vặn đêm tân hôn sẽ được diễn ra ở nhà tân lang.
Để mà nói thì hôn sự này có chút kì hoặc, nhưng không sao, bất quá chỉ là giả, người ngoài có ý kiến cũng chẳng sao, người trong cuộc ngầm hiểu với nhau là được.
"Nhất bái thiên địa."
Một lạy trời đất, xin thiên đạo chứng giám cho một đoạn duyên tình.
"Nhị bái cao đường."
Một lạy thân sinh, mong tình cảm này sẽ được chấp thuận.
"Phu thê giao bái."
Chiêu Hòa bỗng chốc cảm thấy khóe mắt cay cay.
Những gì Chiêu Hòa nhìn thấy chỉ là mũi chân của Thanh An.
Lúc nàng cúi đầu xuống, hoa văn trên chiếc vòng bạc của người kia càng hiện lên rõ nét.
Hỉ phục đỏ thẫm càng tôn thêm vẻ sáng sủa của những chiếc vòng này, chuông bạc cũng dường như thích thú mà leng keng.
Nàng mong mỏi được nhìn thấy gương mặt của người kia lúc này, cho dù đây chẳng phải là hình dáng vốn có, nhưng xa cách tất nhiên phải là nhớ nhung.
Thanh An trong đầu chỉ có hai chữ phiền phức.
Nàng biết rằng hôn lễ ở nhân gian phức tạp, nhưng không nghĩ rằng nó có thể rườm rà đến mức này.
Nếu như Thanh An biết hôn lễ của mình đã giản lược rất nhiều chi tiết, sợ rằng nàng sẽ ngay lập tức cởi vòng hoa, không cưới hỏi gì nữa hết!
Cuối cùng nghi lễ đều đã xong.
Chiêu Hòa được Thanh An nắm lấy tay áo, kéo lên chiếc kiệu.
Hai nha hoàn đi theo sau nàng lập tức giúp nàng bước lên.
Mà Thanh An lại đi đến phía trước, ngồi lên ngựa, chuẩn bị đưa nàng về phủ ở thành Tây.
Xung quanh là tiếng vỗ tay hò reo, ai cũng đều tấm tắc khen ngợi đôi phu thê trẻ tuổi.
Hôn lễ này chỉ có một vài vị trung thần triều đình xuống dự, xung quanh Chiêu Thục không có quá nhiều bằng hữu thân thiết, sở dĩ đông đúc được như vậy là do tính hiếu kì của dân chúng khắp kinh thành.
Chiêu Hòa ngồi sát vào kiệu, nhẹ giọng hỏi: "Thanh An?"
Thanh An thúc ngựa, nghe rõ ràng giọng nói của người kia, cũng mỉm cười mà nhẹ nhàng đáp lại: "Nương tử, ta ở đây."
Chiêu Hòa ngượng ngùng, mặt cũng đã đỏ lên hết, nhưng cánh môi nàng cũng đồng dạng cong lên, híp đôi mắt cười lại: "Lang quân, có thấm mệt không?"
"Rất rất mệt.
Khi về liền để nương tử xoa bóp một chút." Thanh An tâm trạng hôm nay có thể tính là tốt, không gần ngại đùa giỡn cùng người trong kiệu thêm vài câu.
"Nàng nghỉ ngơi đi, đoạn đường còn dài."
Chiêu Hòa nghe những lời này, tuy rằng bình thường Thanh An vẫn luôn khách khí nói như vậy, nhưng không hiểu vì sao hôm nay vào tai nàng lại nghe rất ngọt ngào.
Cũng liền nhu thuận mà nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Đám nha hoàn ngồi bên ngoài kiệu cũng chỉ là được thuê đến, tất nhiên không hiểu rõ lắm sự tình, chỉ cảm thán đôi phu thê trẻ này vô cùng yêu thương nhau, có người ngoài cũng không ngại ân ân ái ái.
Các nàng thầm khen tân nương ngồi trong kiệu thật là có phúc khí, phải nói là lang quân của nàng ta vô cùng anh tuấn tiêu sái, giọng nói lại phiêu dật dễ nghe, đối đãi với hạ nhân cũng rất tốt.
Nếu như các nàng là tiểu thư quyền quý nào đó, sợ là sẽ tìm mọi cách để gả cho người này.
Thanh An tay thúc ngựa, hướng vào khu rừng cũ mà đi đến.
Đây chính là nơi mà các nàng từng đối đầu với tử thi, nhưng lũ chúng nó đêm hôm ấy đã hoàn toàn bị diệt hết, cánh rừng này lại không còn sự xuất hiện của tà vật nào nữa, động vật dần chuyển vào sinh sống ngày một nhiều, nơi đây lại thêm trù phú tốt tươi.
Thanh An cầm dây cương ngựa, có chút thất thần nhìn xung quanh, thay đổi nhiều quá.
Cả tháng nay ngoại trừ tìm kiếm về tung tích của mãng xà, nàng lại phải thường xuyên đi về thành Tây chuẩn bị, suốt ngày bay qua bay lại, mệt mỏi đến cùng cực.
Đôi khi nàng sẽ hiếu kì trở về xem thử, xem Chiêu Hòa đang làm gì.
Có những hôm đến canh ba vẫn thấy nàng ấy lôi kéo vài con tiểu quỷ trước nhà để nói chuyện phiếm.
May mắn chúng nó đều chỉ là quỷ