Tiệc vui nào ắt cũng sẽ có lúc tàn.
Gió rít vào từng ô cửa sổ, kéo theo từng tiếng vù vù, lạnh lẽo đến thấu xương.
Chiêu Hòa lúc này đang mặc trên mình bộ hỉ phục, thần sắc sợ hãi nhìn con mãng xà to lớn vừa mới đập cửa xông vào đây.
Lại liếc nhìn khung cảnh tiêu điều bên ngoài, cây cối đều bị quật ngã, khắp phủ dần dần sáng đèn.
Mọi người hỗn loạn nối đuôi nhau chạy ra ngoài, miệng kêu lớn: "Yêu quái! Có yêu quái! Mau mau đến cứu ta với!"
Trong những tiếng ồn ào ấy, mơ hồ còn nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Hoa: "Tiểu thư! Tiểu thư ta sẽ sống tốt quãng đời con lại, người cứ yên tâm đi, huhu!"
"..." Chiêu Hòa nghe một tràng này, không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.
"Tưởng rằng ngươi đã chết ở xó nào, khổ công ta tìm kiếm, rốt cuộc lại đến tận cửa." Thanh An nhẹ nhàng bước xuống giường, ngay phút chốc, hỉ phục đã dần chuyển thành bạch y như thường ngày.
Nàng một kiếm vung tới, con mãng xà nghiêng đầu lập tức né đi, nó chạy ra ngoài viện, nơi có nhiều người đang chứng kiến.
Đầu lưỡi dài ngoằn bắt đầu vươn ra càn quét hết một lượt, hai ba người xấu số chẳng may dính phải đều bị cuốn vào bụng.
Nó hướng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thanh An, tựa như khiêu khích.
Thanh An tất nhiên biết con mãng xà này không hề bình thường.
Chân thân của nó với nàng chẳng những giống nhau, mà đến cả nguồn linh lực tóe ra từ thân thể của nó cũng gần như đồng nhất.
Nàng biết nó khác với những loại yêu quái mà nàng đã từng đối đầu ở nhân gian trước đây, để dưỡng thành một thân hình to lớn kinh dị như vậy, nhất định là loài vật này đã từ yêu giới mà bước ra.
Tiếng kêu thảm thiết của đám gia đinh vây quanh bên tai nàng, khiến nàng có chút tức giận.
Những chiếc vòng bạc cởi xuống lách cách, chỉ còn lại duy một chiếc ở trên cổ.
"Ngươi rốt cuộc là súc sinh chốn nào?" Thanh An đồng tử dần chuyển sang màu đỏ.
Nàng nâng lên thanh trường kiếm trắng bạc, chém tới, mỗi một đường kiếm là một đạo linh lực đánh thẳng vào nơi yếu huyệt của con mãng xà.
Nó vẫn không hề trả lời nữa câu, cả cơ thể linh hoạt lắc lư tránh né.
Tránh một hồi, nó liền như mất kiên nhẫn không tránh nữa, trực tiếp mở to khớp hàm bổ nhào lên người nàng.
Nàng nhanh chóng đưa thanh trường kiếm lên ma sát với cái răng nanh dài ngoằn của nó, tưởng chừng như tóe lên cả tia lửa.
Thanh An dùng kiếm nhử nó, ánh mắt lại trông sang cánh cửa lớn của phủ, nhìn thấy đoàn người cuối cùng cũng đi ra, nàng nhanh chóng phun một đạo ánh sáng trắng phong bế cánh cổng lại.
Mọi người vừa bước ra liền nghe một tiếng rầm to lớn, lập tức thấy cánh cửa tự đóng.
Cơn sợ hãi đã kéo tất cả bọn họ ra khỏi men say, cả bọn thục mạng chạy đi tìm đạo sĩ.
Tiểu Hoa dẫn tất cả gia đinh ra hết bên ngoài, rốt cuộc nhớ ra tiểu thư của mình vẫn còn ở bên trong.
Lúc nàng định chạy vào lại thì cánh cửa đã đóng, bên ngoài này cũng đã loạn thành một đoàn.
Nàng sợ hãi đập mạnh vào cánh cửa: "Mở ra! Mở ra! Tiểu thư, tiểu thư, người có nghe ta hay không?!"
Chiêu Hòa tất nhiên là nghe lời nói của Tiểu Hoa, nhưng để tránh kinh động đến mãng xà, nàng một tiếng cũng không đáp trả.
Chỉ rón rén đứng dậy, trông ra bên ngoài viện.
Lúc này, Thanh An cũng con mãng xà không ai nhường ai, người đánh thì rắn né.
Cây cối trong viện đã điêu tàn đến không thể nào tàn hơn.
Chiêu Hòa kinh ngạc, nàng nghĩ thực lực của Thanh An đã vô cùng mạnh mẽ, trước nay nàng ấy chỉ bằng một nhát kiếm liền có thể chiếm thế thượng phong.
Vậy mà giờ đây đường kiếm kia lại run rẩy, có lúc lại đánh không trúng mục tiêu.
Chiêu Hòa tưởng rằng người đó đã say khước rồi, lo lắng không thôi.
Con mãng xà này tuy to lớn nhưng cơ thể lại rất linh hoạt, nó lắt léo từ cánh cửa này sang cánh cửa khác, khiến Thanh An khó mà tung chiêu sao cho đúng.
Lúc này, nàng vẽ lên những hằn chú trên không trung, truyền vào từng ô cửa.
Mãng xà vừa đến ô cửa được vẽ liền ngay lập tức bị phong bế.
Thanh An thấy cơ hội đã đến, trường kiếm trong tay lập tức bay thẳng đến đỉnh đầu của con mãng xà, chỉ một nhát này thôi, nó liền sẽ vong mạng.
Con mãng xà thấy sự sống bị đe dọa, nó mở to khớp hàm, hòng cắn gãy thanh trường kiếm, nhưng rốt cuộc lại thành ra nuốt kiếm vào bụng.
Thanh An ý cười hiện lên trong mắt, tay nàng chỉ vài đường, con mãng xà liền cựa quậy đau đớn, nó xì xì những tiếng thảm thương.
Thanh kiếm bên trong bụng của nó không ngừng rạch lên lục phủ ngũ tạng, đến khi chán rồi lại trở về bên ngoài, những giọt máu tươi dính trên nó cũng trở thành làn khói tan vào hư không.
Thanh An làm xong tất cả hành động này, nên thấy hả hê mới đúng, cớ gì tâm trạng lại càng thêm không được tốt đây?
"Mau nói, ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Thanh An thấy con bạch xà xụi lơ trên cửa sổ, chĩa kiếm về nó mà uy hiếp.
"Ta là cái gì, chẳng phải ngươi rõ nhất sao.
Ha ha." Con bạch xà hướng đồng tử đỏ ngầu của nó nhìn Thanh An, nó cất giọng yếu ớt.
"Ý ngươi là?" Thanh An vừa nghe đến giọng nói này, bỗng dưng lồng ngực ram ran nhói đau.
Giọng nói này...!hình như nàng rất quen thuộc, rốt cuộc hắn là ai? Từ lúc đối đầu với hắn, nàng đã không hề dám xuống tay nặng nề, không phải vì bản thân nhân nhượng, nhưng trực giác nói với nàng, rằng nàng nhất định không được giết tên này.
Khi nãy bàn tay chỉa kiếm của nàng cũng run run, nhưng nàng vẫn triệt để không hề biết lý do.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, hắn dần dần hóa thành hình người.
Trên người hắn lúc này là một bộ hoàng kim, những trang sức bạc hình rắn quấn quanh trên cơ thể, tóc hắn trắng muốt như tuyết.
Lúc này, hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Thanh An.
Mà ánh nhìn này, khiến bàn tay đang cầm kiếm của Thanh An run rẩy đến lợi hãi, càng không dám chĩa kiếm vào hắn nữa, nàng ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu đau như búa bổ của mình.
Hắn...!là ai?
"Bạch Thanh An, ngươi là nỗi thất vọng của trên dưới Bạch gia." Hắn nói những lời này, nét mặt đầy vẻ khinh miệt.
Bạch Thanh An.
Nàng mở to đôi mắt.
Chiêu Hòa bên đây thấy tình hình ngày càng thêm quỷ dị.
Nàng ngay lập tức chạy đến Thanh An, đỡ người kia dậy.
"Thanh An? Nàng làm sao vậy?!"
Chỉ thấy người kia hai bả vai run run, lúc cười, lúc thì nước mắt lại chảy ra thành hai hàng, nền đá cũng đã thấm ướt từng giọt.
Tên bạch xà này vẫn còn ngồi ở đó, tựa hồ như đang chữa thương.
Mà Thanh An lại cứ bất động rơi nước mắt, đến cả thanh kiếm trên tay cũng không còn dám cầm nữa, vứt bừa bãi sang một bên.
Chiêu Hòa lo lắng, nếu cứ tiếp diễn như này, tên bạch xà có giở trò đánh lén thì cũng vô pháp cứu chữa.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức cảnh giác mà nhìn thẳng vào hắn.
Vừa nhìn đến dung nhan kia, nàng lập tức trợn mắt thất kinh.
Gương mặt của hắn cùng Thanh An, giống nhau y đúc!
Không ngoài dự liệu của nàng, hắn một chưởng đánh tới, không phải là Thanh An, mà là nó hướng đến nàng.
Lúc đạo linh lực kia hung hăng phóng tới, nàng còn thấy được ánh mắt đầy sự căm ghét của hắn ta đối với mình.
Nhắm mắt lại cam chịu một đòn này, bỗng dưng tấm lưng truyền đến một trận đau nhức, là Thanh An đã đẩy nàng ra xa, còn bản thân nàng ấy nhận trọn một chưởng.
Thanh An văng đến cánh cửa lớn của phủ, miệng phun một ngụm máu.
Ánh mắt nàng yếu ớt vô lực nhìn tên kia, vẻ mặt hoảng hốt không thể tin được.
Hắn biết mình đã đánh trúng nàng, nhưng thay vì đau buồn như nàng dự đoán, hắn lại nở nụ cười.
Lòng Thanh An như bị cắt ra, cắt thành từng đoạn ruột.
Mới đây thôi, khi biết tin mình đã xuống tay tàn nhẫn với hắn, biết rằng nàng đã dùng thanh kiếm của mình đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của hắn, nàng đã hối hận đến vô cùng, còn định đem chính kiếm của mình bẻ gãy.
Nàng nhớ ra rồi, nhớ những đoạn kí ức máu me đầy ám ảnh đó, nhớ tất cả những người đã chết chỉ vì sự vô năng và bất lực của mình.
Tất cả những lời nói khi trước lúc này văng vẳng trong đầu của nàng, khiến nàng hận không thể đem chính mình bức tử.
Trong một tràng trách móc và chửi rủa ấy, nàng nghe một giọng nói yếu đuối và non nớt vang bên tai.
"Tỷ tỷ." Một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay của nàng.
"Làm sao vậy?" Thanh An đang tĩnh tâm ngồi thiền, nghe thấy giọng nói này, liền yêu chiều mà để đứa nhỏ ngồi trong lòng mình.
Nàng xoa đầu nó, lại vuốt ve vài lọn tóc rối.
"Tỷ tỷ.
Đệ sau này sẽ mau chóng lớn lên, bảo vệ tỷ tỷ!" Đứa nhỏ vui vẻ hưởng xoa, đôi mắt to tròn đỏ rực nhìn thẳng vào nàng, giọng điệu mười phần chắc chắn, cũng kiên định đến vô cùng.
Nó dùng bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu nắm lấy tay áo rộng của nàng, lay lay.
"Được không? Đệ còn chưa cao hơn ta, huống hồ nói đến chuyện bảo vệ?" Thanh An không thể hiện quá nhiều biểu tình, chỉ dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn.
Bàn tay đang xoa lại gõ vào đầu hắn mấy cái, tuy nhiên trong lòng là một mảng ấm áp: "Giờ này không lo đọc sách, lại chạy đến chỗ ta quấy rầy?"
"Tỷ tỷ, đệ đau quá...huhu..." Đứa nhỏ ôm đầu, lại chạy đi chỗ khác: "Đệ là nam nhân, sau này nhất định sẽ mạnh hơn tỷ tỷ, hứa đó! Nhớ đó, nhất định đệ không để phụ thân phải thất vọng về mình nữa."
Thanh An không biết hắn đã đụng trúng chỗ nào rồi, lại nói ra những lời này.
Nàng nhìn nụ cười tinh nghịch mà đáng yêu của hắn, mỉm cười thật sâu.
Giờ đây, đứa nhỏ ấy cũng cười, nhưng không còn là một vẻ hồn nhiên như năm nào nữa.
Bây giờ hắn đã trưởng thành, đã tàn độc hơn bất kì ai hết.
"Bạch Chẩn." Nàng yếu ớt thều thào ra một cái tên, men say đã thấm vào cả đầu óc của nàng, từng cơn đau đớn nhận được từ một chưởng khi nãy nàng hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ cảm thấy đau lòng, đau đến như muốn nứt ra.
Chiêu Hòa nhìn một màn này, nàng không biết rốt cuộc đang diễn ra chuyện gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Thanh An có biểu tình thống khổ cùng bất lực như vậy.
Nàng lo lắng, nhưng cũng không dám chạy đến người kia nửa bước.
Sợ rằng bản thân sẽ vô tình làm ngán chân của người nọ như lúc nãy.
Nghĩ đến sự vô năng của mình, Chiêu Hòa hổ thẹn không thôi, nàng ước rằng mình có một chút sức mạnh, chỉ một chút thôi cũng được, để có thể cùng Thanh An chống đỡ.
Nàng chưa bao giờ hận chính bản thân của mình như bây giờ, không thể bảo vệ được những người mà mình yêu thương.
"Thì ra ngươi vẫn còn nhớ người đệ đệ này.
Bạch Thanh An, phụ thân chết, ngươi ở đâu? Bạch gia toàn thể bị diệt, ngươi ở đâu?" Hắn nói lời này, ý khinh bỉ càng thêm nồng đậm: "Từ tiên đến yêu đều dốc sức đi tìm ngươi, rốt cuộc ngươi ở nơi này.
Làm loạn Sát Nhân thành không nói, lại còn cùng một nữ nhân trần gian bái đường thành thân.
Ngươi, rốt cuộc đang làm thứ quái quỷ gì vậy?!"
Giọng nói mang đầy hàm ý trách móc.
Nhưng từ giọng điệu của hắn, nghe lại càng giống như đang mỉa mai.
Tất cả đều chạm đúng vào chỗ đau của Thanh An, từng lời hắn nói tựa như một lưỡi dao sắt bén đâm vào trong tim nàng, khiến nó như rỉ máu.
Ừ, phải rồi.
Nàng vẫn còn một mối thù sâu đậm, cần nhanh chóng đi tìm tên kia mà tính sổ cho mấy ngàn sinh linh bạch xà đã vong mạng.
Vậy mà bây giờ, nàng đã làm gì thế này?
Nàng không thể nào đổ lỗi cho bản thân mình, đỗ lỗi cho việc mất trí nhớ được nữa.
Nỗi đau của nàng quá sâu, quá lớn, khiến trong tiềm thức của nàng hoàn toàn muốn quên nó đi, không hề dám đối diện với sự thật đau khổ đó.
Nàng ngất đi, nàng mất đi trí nhớ, tất cả chỉ diễn ra bởi vì sự hèn nhát và ngu muội của chính mình mà thôi.
Từ tận sâu trong đáy lòng, nàng sợ hãi, sợ khi phải đối diện với Sĩ Lân, càng nhục nhã khi không dám nhìn những xác chất thành đồng của nhân sĩ Bạch gia trước nay thân thiết với nàng.
Tâm bệnh quá sâu, lại phải dung nạp nhiều nguồn linh lực hỗn tạp vào đan điền, tất cả đều bức nàng đến điên dại, rồi mất trí.
Trông thấy vẻ mặt sợ hãi của Thanh An, Bạch Chẩn càng đắc ý, nét cười trong ánh mắt thêm nồng đậm.
Gương mặt kia, giống nàng mười phần, đến cả điệu cười ngạo mạn ấy cũng giống.
Lúc này đây, nàng bỗng chốc nhận ra, đứa trẻ này không còn là người đệ đệ của nàng năm nào nữa.
Trong những lời trách móc của hắn, nàng tìm không ra được một tia thống khổ.
Tựa hồ phụ thân cùng Bạch gia đối với hắn chẳng hề liên quan.
Hắn chỉ đang đứng ở góc độ người ngoài, trỏ tay vào soi xét nàng mà thôi.
"Thanh An!" Chiêu Hòa nãy giờ đã nghe một cuộc hội thoại kia vào tai, biết rằng tình huống của Thanh An càng lúc càng không ổn.
Đến cả tên Bạch Chẩn ngày càng áp sát nàng ấy cũng không hề phát giác ra được.
Chiêu Hòa gấp gáp, nhanh chóng kêu tên người kia.
Thanh An nghe tiếng người kia gọi tên của mình, thần trí bắt đầu thanh tỉnh, men rượu đã tan đi nhiều phần.
Ánh mắt nàng tinh tường nhìn vào Bạch Chẩn, có nhớ thương, có xót xa, có nghi hoặc, nhưng nàng vẫn còn nhiều chuyện phải đối diện cùng hắn lắm.
Thanh An đứng dậy, Bạch Chẩn rút ra thanh trường kiếm vàng rực của mình, chém thẳng vào bả vai của nàng.
Nàng lúc nãy đã nhận trọn một chưởng không hề nương tay của hắn, lúc này cơ thể cũng kém linh hoạt đi, cho nên một kiếm này cũng không thể né được, trực tiếp để nó xuyên qua bả vai mình, máu chảy nhuộm đỏ khắp cổng lớn.
Chiêu Hòa sợ hãi, nàng không nghĩ gì nhiều nữa, lập tức loạng choạng chạy đến bên Thanh An, đứng che chắn trước người nàng ấy.
Bạch Chẩn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, cong môi cười.
Tuy rằng gương mặt giống nhau, nhưng ánh mắt của Thanh An lúc nào cũng lộ ra một tia ấm áp cùng ôn nhu.
Còn đôi mắt đỏ ngầu của hắn lại khác, lạnh lẽo như đem nhốt nàng vào chốn hầm băng vô cùng.
"Một tiểu nhân loại, ngươi có biết người đằng sau ngươi là ai? Lại dám cả gan bảo vệ nàng như thế."
"Nàng là ai, ta không quan trọng.
Nếu như ngươi muốn giết nàng, ta cũng sẽ dùng cái mạng bé nhỏ của mình để liều chết với ngươi." Ánh mắt Chiêu Hòa kiên định, đứng thẳng lưng mà nhìn hắn.
Thanh An nắm lấy thanh kiếm trên tay mình mà rút ra, ánh mắt yếu ớt nhìn sườn mặt của Chiêu Hòa, bỗng cảm thấy có một chút nóng ran trong lòng.
Nhưng lúc này, nàng đã gục xuống, vô lực chống đỡ.
Nàng phải làm sao đây.
Dù cho đệ đệ của nàng đã không còn như trước, nhưng